Posts

Showing posts from July, 2015

EM ĐỦ CAN ĐẢM ĐỂ YÊU ANH

Image
Loan không dám chắc với mình những quan tâm nơi Hải có thể gọi thành tên hay chỉ là vô tình lướt qua. Hải vẫn thế, cách nói chuyện bình bình, phong thái trầm tĩnh với chất giọng không đổi khác, ánh mắt nhìn Loan khi ơ hờ, khi quyết liệt. Ngày đầu tiên của năm học mới, năm thứ tư trên giảng đường, Loan phải gắng sức lắm mới có thể di chuyển cái cơ thể mệt mỏi rã rời của mình khỏi chiếc giường thân yêu sau chuyến tình nguyện hơn một tháng trời vừa kết thúc cách đây ít ngày. Vẫn thói quen đó, mắt nhắm mắt mở ra khỏi nhà trong tình trạng quên đủ thứ để rồi phải mất năm bảy lần vòng lại, cô mới thực sự yên tâm trèo lên con xe cà tàng lết xác đến trường. Vào đại học đến năm thứ tư, Loan vẫn chẳng thay đổi, vẫn mái tóc mềm mỏng lướt thướt ngang vai, vẫn quần jeans đen và sơ mi trắng, vẫn cười rạng rỡ hầu như mọi khoảnh khắc xuất hiện trước bạn bè và vẫn... cô đơn. Mỗi lần nghe bạn bè đề cập đến phi vụ tìm gấu mèo cho cô, Loan xua tay rồi gập mình cười ùng ục. Cuộc sống trong đôi mắt của cô g

RẼ LỐI NÀO CŨNG GẶP NHỚ THƯƠNG!

Image
Mối tình thuở hai mươi vụng dại, đáng lí ra tôi đã giống rất nhiều cô bạn của mình, chỉ đơn giản là yêu, không nghĩ suy quá nhiều, không sợ sệt mất mát quá nhiều, có lẽ... mọi chuyện đã khác. Tôi đang trên chuyến hành trình trở về kí ức - Hà Nội miền thương nhớ, à không, miền đau... Chuyến bay cất cánh từ Paris hoa lệ, khi những vệt đèn mờ nhoà rồi mất hẳn, tôi nhận ra mình vẫn còn tha thiết lắm với con người thuộc về miền kí ức. Tôi 26 tuổi, đủ thời gian vắt vai vài mối tình bồng bột. Xa nhất là cậu bạn tóc xù ở quãng 17, gần nhất là chàng trai người Pháp lãng mạn có đôi mắt hút hồn tôi vừa mới nói lời chia tay trước lúc lên chuyến bay này. Vậy mà anh, chàng trai ở ngưỡng hai mươi, có quyền năng gì để tôi mãi vấn vương đến vậy... Hà Nội tháng Mười, hoa sữa mắc hương mọi nẻo. Đêm thành phố lên đèn rực rỡ, cơn gió ùa về se sắt tim yêu. Tôi vẫn quen với một Hà nội tháng Mười như thế đấy. Mùa gió ấy chúng tôi quen nhau và cũng vẫn mùa ấy, đi khỏi cuộc đời nhau như là gió thoảng. Ấy thế mà

MÙA THU NÀY LÀ DÀNH CHO EM!

Image
Người ta vẫn nói, Hà Nội đẹp nhất về đêm... Đúng thế thật! Hà Nội về đêm là khi cái nắng nóng oi ả của mùa hè, hay sự đông đúc của đường phố được thay thế bằng sự im lặng và chút dịu mát đến nhẹ lòng người. Hà Nội về đêm là những con phố được trải lên một lớp màu vàng dịu nhẹ của đèn đường. Và những khóm đèn trang trí dọc theo những con phố cũng không chịu kém phần khi trưng ra những thứ màu xanh, đỏ với những hình thù đã được khéo lẹo tạo sẵn. Tất cả cùng hòa quyện lại để tạo ra một thứ mà chúng ta vẫn thường gọi bằng hai từ, lung linh! Hà Nội về đêm đẹp hơn, nhưng cũng vắng hơn… Tôi cho xe chạy thật chậm bởi vì lúc này đây, trong đầu tôi đang nghĩ về em rất nhiều. Mặc dù, chỉ mới vài phút trước thôi, em vẫn đang ngồi sau và vòng tay ôm tôi thật chặt. 1. Đó là duyên số? Tôi không biết là tôi tin hay không tin vào hai từ này nữa. Nhưng có lẽ là trong cuộc sống mỗi người, đôi khi phải tự mình trải nghiệm và tự mình đưa ra câu trả lời thì sẽ là tốt hơn. Lần đầu tiên gặp em, tôi không nhớ

CÓ AI ĐÓ NÓI LÀ SẼ ĐỢI...

Image
( Truyện Ngắn ) Tôi bất giác thấy mình yếu đuối như một con mèo hen ốm o lâu ngày. Tôi khóc vì sợ chỉ một phần, phần nhiều còn lại là vì buồn khi xa Kai. 1. Mèo Kitty Hồng Tôi “được” bắt cóc. Một lệnh tuyên bố bắt cóc gói gọn trong câu chúc mừng sinh nhật. Sinh nhật tuổi hai mươi, tôi sẽ phải xách vali lên đường, đến với xử sở Kim Chi và tự do nhảy múa một tuần. Lúc tuyên bố món quà mừng sinh nhật, mắt bố mẹ tôi sáng rỡ, mẹ đẩy lên phía trước một vali kéo màu hồng, có hình mèo Kitty phía quai cầm, bố nháy mắt tặng tôi một máy ảnh “mì ăn liền”, tất nhiên, cũng màu hồng, và cũng có in hình Hello Kitty. - Mẹ, con phải đi thật sao? Chỉ một mình? Tôi cố ý nhăn nhó và kéo dài câu từ rời rạc của mình, nhưng mọi nỗi lực là vô ích. Biết không thay đổi được quyết định của bố mẹ, bởi vé cũng đã được đặt sẵn rồi, tôi ngồi loay hoay tô vẽ lịch trình của mình vào một cuốn sổ tay. Màu bút highlight nhằng nhịt xanh đỏ, tôi tô tròn mấy điểm cần dừng chân, mấy điểm nhất định phải đến. Trước khi gập cuốn

ANH KHÔNG THỂ BÊN EM...

Image
( Truyện ngắn ) Tôi đã như chết đi vào cái buổi sáng thấy em bước ra khỏi nhà Lâm. Đó là lí do tôi quyết định đi xa nơi đó. Còn em hỏi tại sao ư? Vì em là cô gái luôn xuất hiện với những nỗi đau và làm đau người khác... Tôi là một đứa con gái ít được lòng mọi người, đúng hơn là tôi không thích hầu hết mọi người, chỉ trừ một số ít. Tôi cô độc. Đàn ông mà tôi thích chỉ có hai khả năng: hoặc anh ta rất thông minh hoặc vô cùng tinh tế. Lần đầu tiên gặp Phong là cái hôm tôi lao đến công ty anh ta tìm người để trao đổi thêm về dự án PR thương hiệu do tôi phụ trách. Phong lúc ấy lướt qua tôi đang chới với cùng chồng tài liệu cao ngất trên tay, nhìn một ánh nhìn rất điềm tĩnh, có lẽ hầu hết đàn ông thành công đều nhìn người khác như vậy. Phong đẹp trai và cả... rất rất thông minh. Đã từ lâu tôi không có cảm giác yêu một ai đó dù khao khát được yêu thương trong tôi luôn chờ dịp bùng cháy lên. Bố mẹ ly hôn năm tôi 12 tuổi, tôi ở cùng mẹ - một người mẹ đổi thay đến nỗi tôi chẳng còn nhận ra chút

NGƯỜI TÌNH BÓNG TỐI

Image
(Truyện ngắn) Tôi mong được bên em, dù chỉ lặng im thôi cũng được. Để bên cạnh, chở che, quan tâm em, đó cũng là hạnh phúc lớn lao. Quả thật, cũng nhờ hiệu sách ấy, tôi đã được bên em. 1. Dạo gần đây, Long hay lặng im mỗi khi đi bên tôi. Có những lúc, thấy đôi mắt anh chẳng còn hướng về tôi nữa, dù chúng tôi vẫn giữ thói quen đi chơi cùng nhau mỗi dịp cuối tuần. Một lần gần nhất, khi vừa đi ăn xong, chúng tôi gặp bạn anh, anh nở một nụ cười tươi chào đôi bạn trẻ, mà bàn tay đang nắm tay tôi chợt buông ra. Anh giới thiệu, tôi là em gái cùng chỗ làm. Khi bóng hai người đã đi khuất, tôi tự dưng cũng thấy không biết phải nói gì, chỉ thấy có cái gì trống hoác đến hoang hoải trong tim. Anh giải thích, rằng chưa đến lúc công khai chuyện tình cảm của chúng tôi. -Phải chăng em chưa đủ để anh có một lý do chính thức? -Chỉ là anh cần thêm thời gian! -2 năm 4 tháng, chưa đủ lý do sao? Hay anh vẫn còn nhớ chị ấy? Tôi nghe mình nói, giọng lạc đi. Lần này anh im lặng, tôi cũng không thể tiếp tục, tô