ĐƯỜNG ANH ĐI NẮNG CÓ PHỦ ĐẦY?
Ai rồi cũng phải quen dần với những nhớ thương, cũng quen dần với việc thiếu đi một vài điều gì đó đã từng thân thuộc với mình
Cho thứ tình cảm chưa một lần gọi tên
Những năm tháng cuối ở giảng đường thật đẹp đẽ biết bao. Mỗi phút giây qua đi đều trở nên đặc biệt. Và điều đặc biệt ấy của Hải Âu mang tên một chàng trai.
Kha nhẹ nhàng như dòng sông và trầm lắng như chính miền đất mà Kha sống. Một người con trai gom hết những tâm tư vào lòng rồi giấu thật sâu. Chỉ còn lại nỗi buồn là đọng lại nơi ánh mắt.
Kha mê bóng, thích cà phê và sách, và thích cả những chiều chở Hải Âu đi trên phố, thích cả bộ mặt nũng nịu của cô. Anh bảo, lỡ nghiện rồi bỏ không được.
Đó là mùa thu
Những cuộc hẹn, những lần đón đưa mang cả mùi hoa sữa hiếm hoi trên từng ngõ nhỏ.
Đó là mùa thu
Mùa đi vào hồi ức của Hải Âu với những buồn vui có Kha ở cạnh.
Kha chẳng có ấn tượng gì với Hải Âu ban đầu. Anh vẫn hẹn Âu đi cà phê hay ngồi một quán ven hồ nghe cô kể chuyện. Toàn những câu chuyện không đầu không cuối, toàn những câu chuyện nơi quê nhà của cô và bạn bè. Nhưng rồi, anh lại yêu quý sự trẻ con và hồn nhiên nơi Hải Âu. Âm thầm ở bên cạnh cô, quan tâm và giấu đi tình cảm nơi trái tim anh giành cho cô.
Năm cuối, Hải Âu bận bịu với những bài tập ở lớp. Và cả một số môn thực tế phải tự làm kịch bản và quay hoàn chỉnh. Một cô sinh viên Báo chí nhưng lại không biết chạy xe máy, Kha đã cười suốt một tuần khi biết điều này. Mỗi lần có việc đi đâu anh đều làm "tài xế riêng" cho cô.
- Em có phải là người của thể kỷ 21 không nhóc?
- Em là của quý và hiếm còn sót lại đó Kha!
- Thế quý hiếm ngang cỡ nào? Anh có thấy ở sách đỏ đâu?
- Anh chọc em nữa rồi, thế có chở em đi không? Em đi taxi nè.
- Thôi, anh chở. Anh chở. Coi kìa, coi lại dỗi anh rồi kìa.
- Xí . Ai thèm giận anh chứ!
Hải Âu quay lưng cười. Tuyệt chiêu của cô là làm mặt nũng, mỗi lần thấy vậy Kha lại cuống lên. Nhưng rồi khi anh phát hiện ra sẽ bẹo má cô thiệt đau "lại giả vờ dỗi anh phải không?". Hải Âu cười, tiếng cười ấy xoa dịu đi những đau thương mà Kha chôn giấu nơi đáy lòng.
Bóng đá là đam mê và là một phần sự sống của Kha. Anh mê bóng và cũng làm cộng tác cho một tờ báo về bóng đá. Kha bảo, với anh mọi muộn phiền sẽ tan biến hết khi ra sân. Và cũng từ đó, Hải Âu bắt đầu ra sân bóng nhưng không phải đá mà là "chân" xách đồ cho anh.
Khi anh nhận lời làm trọng tài cho giải đấu của trường, cũng là những ngày Hải Âu chẳng còn được ngủ nướng ở phòng nữa. Dù muốn hay không thì 6h sáng anh cũng đứng trước cửa phòng cô gõ cửa và kéo cô dậy bằng được để "ra sân". Có nhiều hôm Hải Âu ngồi trên sân bóng mà mắt vẫn lim dim ngủ, tới khi bóng gần tới người các bạn thét lên mới chợt tỉnh. Hôm đó về bị anh cóc đầu vì tội lơ đễnh.
Cái danh hiệu "người yêu tin đồn" cũng bắt đầu từ đó. Đi đâu Kha cũng dẫn Hải Âu theo. Kha xuất hiện trong cuộc sống của cô một cách nhẹ nhàng như mùa thu ấy.
Tháng mười hai bắt đầu với mưa phùn và gió lạnh. Sáng, Hải Âu gắng gượng lê mình la khỏi chiếc chăn ấm, khi mở cửa phòng dáng hao gầy của Kha đã đập vào mắt cô.
- Kha, anh tới khi nào vậy?
- Anh tới một lát rồi, khi chuông báo thức em kêu!
- Sao không gọi cửa em, đứng ngoài này lạnh lắm. Mà anh qua sớm có việc gì vậy?
- Đưa em đi học!
Hải Âu đứng im không nói được gì. Cô đánh vần từng chữ "đưa-em-đi-học?" sao lại đưa em đi học?
- Thôi, không nói nhiều nữa, lên xe anh chở đi. Chút anh nói cho nghe.
Hải Âu ngoan ngoãn lên xe. Kha cười. Anh bảo từ nay anh sẽ chở em đi học. Lạnh rồi, không muốn em đạp xe .
- Em tự đi được mà. Em lớn rồi phải trẻ nhỏ nữa đâu Kha!
- Nhưng anh muốn chở em đi học.
- Em làm gì có tiền trả tiền xe ôm cho anh cơ chứ. Với lại đêm anh thức viết bài,sáng dậy chở em đi học nữa không sợ cực hả?
- Vì em ngốc nên anh mới chở em đi chứ.
Sáng, phố trong lành và bình yên đến lạ....
Rồi mùa đông ấy, Hải Âu quen với việc Kha đón đưa mỗi ngày. Kha xuất hiện trong từng góc nhỏ của cô, tới mức trở thành thói quen mà hễ có việc gì cô đều nhắn tin cho anh.
Kha, em được nghỉ học.
Kha, em chưa ăn cơm.
Kha, em đói, đi ăn với em.
Kha, em muốn đi chơi.
Cứ vậy, từ những điều nhỏ nhặt nhất từ lúc nào không hay Hải Âu dựa dẫm vào Kha. Anh cưng chiều và cho cô cái "đặc quyền" nũng nịu như một đứa trẻ với anh. Anh ở bên cạnh cô, tình cảm giành cho cô cứ âm thầm lặng lẽ gửi trao. Muốn làm tất cả những gì tốt đẹp nhất cho người con gái mà anh thương. Anh luôn bảo có anh ở đây rồi.
Biển về đêm tĩnh lặng và bình yên. Sóng từng lớp cuộn trào nhẹ nhàng. Xa xa những ánh đèn của ngư dân trên thuyền đánh bắt trải dài một vùng biển, ngỡ như một trị trấn nhỏ. Kha bảo ngoài kia là thành phố , cô ngờ nghệch tin vì quê cô không có biển và cũng là lần đầu tiên cô được ngắm biển đêm. Kha gõ đầu cô "em ngốc quá", khi Hải Âu biết mình bị lừa thì đã quá muộn, đuổi đánh Kha trên bờ cát. Kha kéo cô lại, ôm chặt cô. Cứ đứng yên vậy, từng phút, từng phút qua đi.
- Sao chưa bao giờ em ôm anh?
Bày tay Hải Âu đan vào nhau lặng lẽ, xa xăm nhìn về phía biển. Gió biển mang theo vị mặn. Cô không trả lời câu hỏi đó của anh, cô tin anh hiểu tại sao. Vòng tay ấn vẫn bị những ký ức xưa cũ nắm lấy. Có những thứ không hình hài nhưng lại có sức mạnh vô biên với nỗi đau nơi trái tim. Và cô thì không thể nào rũ bỏ được. Chỉ âm thầm xin lỗi mà không nói ra điều đó với Kha. Hơn ai hết, Hải Âu biết mình đang nợ Kha những gì.
Rồi về thành phố, Hải Âu quyết định sẽ dừng ngay mối quan hệ này với Kha. Cô sợ mình làm cho anh bị tổn thương. Cô chẳng còn gọi cho anh, cô không đi cùng anh tới những quán quen. Mọi thứ quay trở lại như trước nhưng chẳng còn vẹn nguyên.
Mỗi ngày lại cứ qua đi, cuộc sống của cô chẳng còn thấy anh xuất hiện, không đón đưa mỗi sáng, không còn tiếng cười đùa bên nhau. Nỗi cơ đơn nơi đất khách chưa bao giờ đáng sợ đến vậy. Cái cảm giác chỉ có một mình khiến Hải Âu nhiều đêm khóc nghẹn.Quen với việc có anh bên cạnh, nhưng giờ đâu cô lại sợ phải bước ra đường, sợ một mình đi qua những ngã tư đèn xanh đèn đỏ. Thành phố bé vậy mà chưa một lần cô thấy anh kể từ ngày đó.
Kha vẫn lặng lẽ dõi theo Hải Âu. Vẫn lặng lẽ nhìn bóng dáng quen thuộc ấy vai đeo ba lô, tay đút túi áo bước trên phố. Vẫn theo cô vào nhà sách và ngồi ở một góc nhìn cô vụng về tô tượng với mấy đứa nhỏ. Nhiều đêm anh cầm điện thoại bấm số cô rồi lại không gọi và có cả những dòng tin nhắn viết ra rồi lại xóa đi.
Qua tết, thời gian còn lại không nhiều. Tốt nghiệp rồi cũng ra trường, rồi cũng rời xa mảnh đất mà Hải Âu gắn bó bốn năm nay.Nghĩ tới đó, mắt nhòe đi. Mọi thứ nơi đầy thân gần đến từng hơi thở. Cũng chẳng mãi trốn tránh được, Hải Âu gọi Kha hẹn gặp mặt.
Quán cà phê cũ, góc bàn cũ. Anh và cô ngồi đối diện nhau. Cả hai chẳng biết nói gì cứ im lặng. Sự im lặng trước đây chưa từng xuất hiện trong cuộc hẹn của hai người. Rồi Kha hỏi cô về chuyện ở trường, hỏi cô về những buồn vui. Hải Âu lại như con đê bị vỡ, bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu muộn phiền nói ra hết. Cô nhận ra với cô anh vẫn như xưa không có gì thay đổi, vẫn là người cô có thể chia sẻ những tâm tư trong lòng.
Kha chuyển công tác vào miền Nam. Vé máy bay đã đặt sẵn. Nhưng anh không nói gì với cô. Ngày anh bay cũng là ngày cô thi tốt nghiệp. Trở về phòng cô mở máy tính và vào trang cá nhân của anh. Mấy hôm lo chuyện ôn thi cô cũng không lên mạng.
"Nếu thời gian quay trở lại sẽ yêu em hơn lúc xưa"
Dòng status anh chia sẻ trước khi bay xuất hiện trên màn hình. Rồi nhòe dần, nhòe dần. Nước mắt lã chã rơi. Cô khóc nấc lên từng tiếng. Anh đi, và cô thì còn quá nhiều điều chưa nói hết với anh. Chuông điện thoại khẽ rung, tin nhắn của Kha "an yên em nhé". Cô gọi lại, vẫn không ngừng nức nở. Gọi cho anh chỉ để khóc.
- Ngốc, nín đi đừng khóc. Anh vẫn ở đây mà.
Đầu dây bên kia vẫn là tiếng nấc của cô.
- Kha, em vẫn chưa nói tạm biệt...
Trước đây, cảm giác không gặp nhau, không liên lạc với nhau nhưng ở cùng một thành phố, sống cùng dưới một bầu trời và hít thở cùng một bầu không khí vẫn khiến cho cô và anh cảm thấy còn gần nhau. Giờ đây, cách xa nhau cả nghìn cây số, nơi có nắng, nơi có mưa khiến cho cô cảm thấy bất lực.
Muốn gặp anh, muốn được anh cốc đầu, muốn được giận dỗi với anh, muốn được nhìn thấy điệu bộ anh dỗ dành cô. Bước ra đường, đi qua một quán quen, rẽ ở một ngã tư nào đó, bóng hình anh lại xuất hiện. Cô bật khóc, khóc ngay giữa phố. Những ánh mắt xa lạ liếc nhìn cô. Ngại ngùng, cảm thông . Cô nhớ anh,cô đưa tay với nhưng tất cả đã là ký ức rồi.
Nơi đó, điện thoại Kha hiện lên tin nhắn cô gửi cho anh.
"Thành phố này đâu đâu em cũng thấy anh"
Kha đứng lặng đi. Anh đưa tay miết trên màn hình điện thoại, tấm hình anh chụp lén cô ở nhà sách. Nụ cười ấm áp đến thân thương ấy- Người con gái cả một đời anh không thể quên.
Khóc rồi hong khô, đau rồi để đó.
Loay hoay mãi với những nhớ quên càng làm cho bản thân thêm nhớ. Những chiều, phố tan tầm nhìn dòng người vội vã ngoài kia cô tự hỏi "Kha, anh có an yên không?". Cô biết, nơi ấy, nơi anh đang sống có nhiều thứ tốt hơn cho anh. Ít nhất, không có con đường nào mang tên kỉ niệm khiến anh đau lòng mỗi lần bước qua.
Gấp lại cuốn nhật ký. Hải Âu kéo mũ bước ra ngoài. Phố nồng nàn mùi hoa sữa và vang bên tai câu hát "điều còn lại của quên là nhớ, là tiếng thở dài. Là tháng năm hằn lên vệt hoen mờ ký ức..."
Ai rồi cũng phải quen dần với những nhớ thương, cũng quen dần với việc thiếu đi một vài điều gì đó đã từng thân thuộc với mình
.
.
Đường lâu không đi...
Đường đầy cỏ dại
Người không qua lại
Người thành người dưng
Cho thứ tình cảm chưa một lần gọi tên
Những năm tháng cuối ở giảng đường thật đẹp đẽ biết bao. Mỗi phút giây qua đi đều trở nên đặc biệt. Và điều đặc biệt ấy của Hải Âu mang tên một chàng trai.
Kha nhẹ nhàng như dòng sông và trầm lắng như chính miền đất mà Kha sống. Một người con trai gom hết những tâm tư vào lòng rồi giấu thật sâu. Chỉ còn lại nỗi buồn là đọng lại nơi ánh mắt.
Kha mê bóng, thích cà phê và sách, và thích cả những chiều chở Hải Âu đi trên phố, thích cả bộ mặt nũng nịu của cô. Anh bảo, lỡ nghiện rồi bỏ không được.
Đó là mùa thu
Những cuộc hẹn, những lần đón đưa mang cả mùi hoa sữa hiếm hoi trên từng ngõ nhỏ.
Đó là mùa thu
Mùa đi vào hồi ức của Hải Âu với những buồn vui có Kha ở cạnh.
Kha chẳng có ấn tượng gì với Hải Âu ban đầu. Anh vẫn hẹn Âu đi cà phê hay ngồi một quán ven hồ nghe cô kể chuyện. Toàn những câu chuyện không đầu không cuối, toàn những câu chuyện nơi quê nhà của cô và bạn bè. Nhưng rồi, anh lại yêu quý sự trẻ con và hồn nhiên nơi Hải Âu. Âm thầm ở bên cạnh cô, quan tâm và giấu đi tình cảm nơi trái tim anh giành cho cô.
Năm cuối, Hải Âu bận bịu với những bài tập ở lớp. Và cả một số môn thực tế phải tự làm kịch bản và quay hoàn chỉnh. Một cô sinh viên Báo chí nhưng lại không biết chạy xe máy, Kha đã cười suốt một tuần khi biết điều này. Mỗi lần có việc đi đâu anh đều làm "tài xế riêng" cho cô.
- Em có phải là người của thể kỷ 21 không nhóc?
- Em là của quý và hiếm còn sót lại đó Kha!
- Thế quý hiếm ngang cỡ nào? Anh có thấy ở sách đỏ đâu?
- Anh chọc em nữa rồi, thế có chở em đi không? Em đi taxi nè.
- Thôi, anh chở. Anh chở. Coi kìa, coi lại dỗi anh rồi kìa.
- Xí . Ai thèm giận anh chứ!
Hải Âu quay lưng cười. Tuyệt chiêu của cô là làm mặt nũng, mỗi lần thấy vậy Kha lại cuống lên. Nhưng rồi khi anh phát hiện ra sẽ bẹo má cô thiệt đau "lại giả vờ dỗi anh phải không?". Hải Âu cười, tiếng cười ấy xoa dịu đi những đau thương mà Kha chôn giấu nơi đáy lòng.
Bóng đá là đam mê và là một phần sự sống của Kha. Anh mê bóng và cũng làm cộng tác cho một tờ báo về bóng đá. Kha bảo, với anh mọi muộn phiền sẽ tan biến hết khi ra sân. Và cũng từ đó, Hải Âu bắt đầu ra sân bóng nhưng không phải đá mà là "chân" xách đồ cho anh.
Khi anh nhận lời làm trọng tài cho giải đấu của trường, cũng là những ngày Hải Âu chẳng còn được ngủ nướng ở phòng nữa. Dù muốn hay không thì 6h sáng anh cũng đứng trước cửa phòng cô gõ cửa và kéo cô dậy bằng được để "ra sân". Có nhiều hôm Hải Âu ngồi trên sân bóng mà mắt vẫn lim dim ngủ, tới khi bóng gần tới người các bạn thét lên mới chợt tỉnh. Hôm đó về bị anh cóc đầu vì tội lơ đễnh.
Cái danh hiệu "người yêu tin đồn" cũng bắt đầu từ đó. Đi đâu Kha cũng dẫn Hải Âu theo. Kha xuất hiện trong cuộc sống của cô một cách nhẹ nhàng như mùa thu ấy.
Tháng mười hai bắt đầu với mưa phùn và gió lạnh. Sáng, Hải Âu gắng gượng lê mình la khỏi chiếc chăn ấm, khi mở cửa phòng dáng hao gầy của Kha đã đập vào mắt cô.
- Kha, anh tới khi nào vậy?
- Anh tới một lát rồi, khi chuông báo thức em kêu!
- Sao không gọi cửa em, đứng ngoài này lạnh lắm. Mà anh qua sớm có việc gì vậy?
- Đưa em đi học!
Hải Âu đứng im không nói được gì. Cô đánh vần từng chữ "đưa-em-đi-học?" sao lại đưa em đi học?
- Thôi, không nói nhiều nữa, lên xe anh chở đi. Chút anh nói cho nghe.
Hải Âu ngoan ngoãn lên xe. Kha cười. Anh bảo từ nay anh sẽ chở em đi học. Lạnh rồi, không muốn em đạp xe .
- Em tự đi được mà. Em lớn rồi phải trẻ nhỏ nữa đâu Kha!
- Nhưng anh muốn chở em đi học.
- Em làm gì có tiền trả tiền xe ôm cho anh cơ chứ. Với lại đêm anh thức viết bài,sáng dậy chở em đi học nữa không sợ cực hả?
- Vì em ngốc nên anh mới chở em đi chứ.
Sáng, phố trong lành và bình yên đến lạ....
Rồi mùa đông ấy, Hải Âu quen với việc Kha đón đưa mỗi ngày. Kha xuất hiện trong từng góc nhỏ của cô, tới mức trở thành thói quen mà hễ có việc gì cô đều nhắn tin cho anh.
Kha, em được nghỉ học.
Kha, em chưa ăn cơm.
Kha, em đói, đi ăn với em.
Kha, em muốn đi chơi.
Cứ vậy, từ những điều nhỏ nhặt nhất từ lúc nào không hay Hải Âu dựa dẫm vào Kha. Anh cưng chiều và cho cô cái "đặc quyền" nũng nịu như một đứa trẻ với anh. Anh ở bên cạnh cô, tình cảm giành cho cô cứ âm thầm lặng lẽ gửi trao. Muốn làm tất cả những gì tốt đẹp nhất cho người con gái mà anh thương. Anh luôn bảo có anh ở đây rồi.
Biển về đêm tĩnh lặng và bình yên. Sóng từng lớp cuộn trào nhẹ nhàng. Xa xa những ánh đèn của ngư dân trên thuyền đánh bắt trải dài một vùng biển, ngỡ như một trị trấn nhỏ. Kha bảo ngoài kia là thành phố , cô ngờ nghệch tin vì quê cô không có biển và cũng là lần đầu tiên cô được ngắm biển đêm. Kha gõ đầu cô "em ngốc quá", khi Hải Âu biết mình bị lừa thì đã quá muộn, đuổi đánh Kha trên bờ cát. Kha kéo cô lại, ôm chặt cô. Cứ đứng yên vậy, từng phút, từng phút qua đi.
- Sao chưa bao giờ em ôm anh?
Bày tay Hải Âu đan vào nhau lặng lẽ, xa xăm nhìn về phía biển. Gió biển mang theo vị mặn. Cô không trả lời câu hỏi đó của anh, cô tin anh hiểu tại sao. Vòng tay ấn vẫn bị những ký ức xưa cũ nắm lấy. Có những thứ không hình hài nhưng lại có sức mạnh vô biên với nỗi đau nơi trái tim. Và cô thì không thể nào rũ bỏ được. Chỉ âm thầm xin lỗi mà không nói ra điều đó với Kha. Hơn ai hết, Hải Âu biết mình đang nợ Kha những gì.
Rồi về thành phố, Hải Âu quyết định sẽ dừng ngay mối quan hệ này với Kha. Cô sợ mình làm cho anh bị tổn thương. Cô chẳng còn gọi cho anh, cô không đi cùng anh tới những quán quen. Mọi thứ quay trở lại như trước nhưng chẳng còn vẹn nguyên.
Mỗi ngày lại cứ qua đi, cuộc sống của cô chẳng còn thấy anh xuất hiện, không đón đưa mỗi sáng, không còn tiếng cười đùa bên nhau. Nỗi cơ đơn nơi đất khách chưa bao giờ đáng sợ đến vậy. Cái cảm giác chỉ có một mình khiến Hải Âu nhiều đêm khóc nghẹn.Quen với việc có anh bên cạnh, nhưng giờ đâu cô lại sợ phải bước ra đường, sợ một mình đi qua những ngã tư đèn xanh đèn đỏ. Thành phố bé vậy mà chưa một lần cô thấy anh kể từ ngày đó.
Kha vẫn lặng lẽ dõi theo Hải Âu. Vẫn lặng lẽ nhìn bóng dáng quen thuộc ấy vai đeo ba lô, tay đút túi áo bước trên phố. Vẫn theo cô vào nhà sách và ngồi ở một góc nhìn cô vụng về tô tượng với mấy đứa nhỏ. Nhiều đêm anh cầm điện thoại bấm số cô rồi lại không gọi và có cả những dòng tin nhắn viết ra rồi lại xóa đi.
Qua tết, thời gian còn lại không nhiều. Tốt nghiệp rồi cũng ra trường, rồi cũng rời xa mảnh đất mà Hải Âu gắn bó bốn năm nay.Nghĩ tới đó, mắt nhòe đi. Mọi thứ nơi đầy thân gần đến từng hơi thở. Cũng chẳng mãi trốn tránh được, Hải Âu gọi Kha hẹn gặp mặt.
Quán cà phê cũ, góc bàn cũ. Anh và cô ngồi đối diện nhau. Cả hai chẳng biết nói gì cứ im lặng. Sự im lặng trước đây chưa từng xuất hiện trong cuộc hẹn của hai người. Rồi Kha hỏi cô về chuyện ở trường, hỏi cô về những buồn vui. Hải Âu lại như con đê bị vỡ, bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu muộn phiền nói ra hết. Cô nhận ra với cô anh vẫn như xưa không có gì thay đổi, vẫn là người cô có thể chia sẻ những tâm tư trong lòng.
Kha chuyển công tác vào miền Nam. Vé máy bay đã đặt sẵn. Nhưng anh không nói gì với cô. Ngày anh bay cũng là ngày cô thi tốt nghiệp. Trở về phòng cô mở máy tính và vào trang cá nhân của anh. Mấy hôm lo chuyện ôn thi cô cũng không lên mạng.
"Nếu thời gian quay trở lại sẽ yêu em hơn lúc xưa"
Dòng status anh chia sẻ trước khi bay xuất hiện trên màn hình. Rồi nhòe dần, nhòe dần. Nước mắt lã chã rơi. Cô khóc nấc lên từng tiếng. Anh đi, và cô thì còn quá nhiều điều chưa nói hết với anh. Chuông điện thoại khẽ rung, tin nhắn của Kha "an yên em nhé". Cô gọi lại, vẫn không ngừng nức nở. Gọi cho anh chỉ để khóc.
- Ngốc, nín đi đừng khóc. Anh vẫn ở đây mà.
Đầu dây bên kia vẫn là tiếng nấc của cô.
- Kha, em vẫn chưa nói tạm biệt...
Trước đây, cảm giác không gặp nhau, không liên lạc với nhau nhưng ở cùng một thành phố, sống cùng dưới một bầu trời và hít thở cùng một bầu không khí vẫn khiến cho cô và anh cảm thấy còn gần nhau. Giờ đây, cách xa nhau cả nghìn cây số, nơi có nắng, nơi có mưa khiến cho cô cảm thấy bất lực.
Muốn gặp anh, muốn được anh cốc đầu, muốn được giận dỗi với anh, muốn được nhìn thấy điệu bộ anh dỗ dành cô. Bước ra đường, đi qua một quán quen, rẽ ở một ngã tư nào đó, bóng hình anh lại xuất hiện. Cô bật khóc, khóc ngay giữa phố. Những ánh mắt xa lạ liếc nhìn cô. Ngại ngùng, cảm thông . Cô nhớ anh,cô đưa tay với nhưng tất cả đã là ký ức rồi.
Nơi đó, điện thoại Kha hiện lên tin nhắn cô gửi cho anh.
"Thành phố này đâu đâu em cũng thấy anh"
Kha đứng lặng đi. Anh đưa tay miết trên màn hình điện thoại, tấm hình anh chụp lén cô ở nhà sách. Nụ cười ấm áp đến thân thương ấy- Người con gái cả một đời anh không thể quên.
Khóc rồi hong khô, đau rồi để đó.
Loay hoay mãi với những nhớ quên càng làm cho bản thân thêm nhớ. Những chiều, phố tan tầm nhìn dòng người vội vã ngoài kia cô tự hỏi "Kha, anh có an yên không?". Cô biết, nơi ấy, nơi anh đang sống có nhiều thứ tốt hơn cho anh. Ít nhất, không có con đường nào mang tên kỉ niệm khiến anh đau lòng mỗi lần bước qua.
Gấp lại cuốn nhật ký. Hải Âu kéo mũ bước ra ngoài. Phố nồng nàn mùi hoa sữa và vang bên tai câu hát "điều còn lại của quên là nhớ, là tiếng thở dài. Là tháng năm hằn lên vệt hoen mờ ký ức..."
Ai rồi cũng phải quen dần với những nhớ thương, cũng quen dần với việc thiếu đi một vài điều gì đó đã từng thân thuộc với mình
.
.
Đường lâu không đi...
Đường đầy cỏ dại
Người không qua lại
Người thành người dưng
Comments
Post a Comment