NĂN NỈ ĐẤY, THÍCH ANH NHÉ?
(iTruyenngan) Trước giờ nó từ chối bao nhiêu bức thư cũng chẳng may mảy động lòng. Không thích là không thích Chỉ là bây giờ, nó là người bị từ chối, nó mới hiểu tình cảnh ấy khiến con người ta cảm thấy mình ngộ nhận và thảm bại biết bao
Nó cúp điện thoại, vừa hẹn với thằng bạn chí cốt là sẽ đến nhà chơi. Chải tóc, vuốt keo, nặn mụn ...à không có gì để nặn, nó là hotboy kia mà. Chải chuốt và mặc bộ quần áo mà nó cho là hợp thời trang xong nó mới bước ra đường. Nó không đi xe đạp vì có vẻ trẻ con, còn xe máy...e hèm, nó không có. Đấy cũng chẳng phải vấn đề quan trọng, cơ bản nó biết nó đẹp. Từ nhỏ đã có con bé sờ sờ má nó mà nịnh nọt:
- Anh đẹp trai thật đấy, lại trắng nữa...
Sau đó, khi nó nhận được nhiều thiệp hoặc quà của đám con gái trong mấy ngày lễ, nó càng ý thức được sức ảnh hưởng từ ngoại hình của mình. Đẹp còn chưa đủ, nó còn cao ráo, điểm quan trọng là lực học luôn đứng nhất nhì lớp. Chỉ có một vấn đề làm nó nhức đầu suốt một thời gian dài: Can đảm để nói thích cô ấy?
Nó tự động mở cổng nhà thằng bạn, bước vào rồi huýt sáo với con Míc đang nằm ườn sưởi nắng vẫn không quên đưa mắt gườm gườm nó. Nó vào phòng, chẳng nỡ đánh thức thằng bạn sau khi nhận điện thoại của nó, giờ đang ôm chăn lăn trên giương tiếp tục giấc mơ gặp Chu Công. Nó ngồi vào bàn, lấy đại một quyển sách mở ra để trước mặt rồi chong mắt nhìn qua cửa sổ. Nắng còn sớm, nhàn nhàn bao phủ khu vườn nhỏ, bể cá to nước trong veo. Nó chờ đợi bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
- Hey, nhím con.
Con bé ngước lên nhìn nó, cười một cái thay lời chào rồi tiếp tục cắm cúi cho cá ăn. Hôm nay Nhím mặc váy trắng kẻ ca rô, tóc búi một túm trên đỉnh đầu, tay trắng đùa đùa trong làn nước. Đột nhiên con bé ngước lên:
- Anh đang làm gì?
- À , đọc sách.
Con bé bước lại, ngó qua bàn rồi chăm chú nhìn nó, cười thật dễ thương, trìu mến nói:
- Anh chăm chỉ ghê, không giống anh trai em... tiếc là sách để ngược rồi.
Nó lật đật quay lại nhìn, đâu có ngược đâu chứ. Quay lên định cãi thì con bé đã chạy đến giữa đám tường vi, quay lại le lưỡi với nó. Thật tức chết. Con bé đó chính là con bé mà lần đầu tiên nó đến nhà thằng bạn đã bị sờ má ấy. Hồi đó nó mới học lớp 4, con bé mới học lớp 2, con bé vừa gặp nó liền đứng sững, sờ sờ má nó, âu yếm nói:
- Anh đẹp trai thật đấy, lại trắng nữa... nhưng sao lớn rồi còn mặc quần thủng lỗ.
Nó lúc đó, cũng vội vàng thả cặp sách, cúi xuống kiểm tra quần. Ngẩng lên, con bé đã đứng ở xa, gập bụng cười nắc nẻ. Chiến tích bị con bé chơi xỏ theo tháng năm nó học cùng thằng bạn chắc cũng phải chất thành đống rồi. Haizzz
- Mày với con Nhím ồn ào quá đi.
- Kệ tao, mà mày cũng dậy đi.
- Ờ, hàng của mày nè. Tao đi vệ sinh.
Thằng bạn lồm cồm bò dậy, mò mẫm đeo kính vào rồi lục lọi trong cặp, vứt sang tay nó mấy hộp hàng điện tử được gói gọn ghẽ. Nó xem qua rồi chẳng buồn mở. Ở phòng bên cạnh, con bé lúc nãy đang nhón chân trên chiếc ghế, mím môi lau cửa kính. Nó chống tay nhìn cái dáng mảnh mai đang chuyển động ấy. Cô bé ấy càng lớn càng nữ tính, tóc đã dài đến ngang eo rồi, hơi gầy nhưng cao ráo, xinh xắn. Thằng bạn bảo, con bé nhận được nhiều thư và quà lắm. Chết tiệt. Con bé đã học 12 rồi mà nó còn chưa thấy con bé mặc áo dài. Cả năm đi học xa về được có hai lần, Tết với hè thì xác định rồi còn gì. Toàn để mấy đứa khác rửa mắt.
- Dạo này em yêu đương thế nào?. Nó tựa cột, khoanh tay nhìn con bé.
- Tốt ạ. Anh sắp lấy vợ chưa?
Nó ho một tiếng, sinh viên năm hai, cưới xin gì chứ? Con bé ấy còn chẳng thèm ngoảnh mặt lại nữa. Nó thấy lòng buồn bực, lên giọng kẻ bề trên.
- Cuối cấp tập trung còn thi đại học, yêu đương để sau đi.
- Vừa yêu vừa học mới là mốt bây giờ, anh không biết à?
- Không biết.
Nó cãi cùn một câu. Con bé im lặng xoay qua nhìn nó, bước xuống ghế, tiến về phía nó. Nó đờ đẫn nhìn con bé tiến đến, đờ đẫn nhìn con bé đưa tay lên má nó. Giật mình, chụp lấy tay con bé:
- Làm cái gì?
- Vẫn rất đẹp trai mà... Có điều chưa lớn tuổi đã lạc hậu rồi. Thương quá.
- Cái... cái gì?. Nó nóng cả mặt, lắp bắp được vài chữ.
- Ồ, còn đỏ mặt nữa. Đừng nói với em anh sắp chuyển giới tính nha. Tiếc lắm đấy.
- Hai đứa diễn kịch thì ra chỗ khác. Còn nắm tay, ghê quá đi.
Nó vội buông tay, lấy lại phong độ, quay ra cười với thằng bạn.
- Ha ha, đùa chút thôi mà. Mày xong rồi hả, đi thôi.
Thằng bạn gật gù, nó theo thằng bạn vào phòng lấy vài thứ rồi nhanh chóng đi ra. Thằng bạn dắt xe máy ra, quăng cho nó chiếc mũ bảo hiểm:
- Chở đi, tao đang đói.
- Ok
Nó nhanh chóng ngồi lên xe rồi trong lúc đợi thằng bạn chạy đi lấy cái gì đó. Nó ngóng sang phần sân. Con bé giờ đang ngồi chơi với con mèo trên ghế đá ngoài sân. Nắng rớt qua khẽ lá, ấm áp rơi trên từng lọn tóc. Khung cảnh đó trong mắt nó thật dịu hiền, trong sáng biết bao.
- Đi thôi mày.
- Ờ.
Nó liếc về phía đó, thấy con bé chỉ chỉ phía dưới chân. Nó vội vàng cúi xuống tìm kiếm. Có gì đâu chứ? Lại ngẩng lên. Con bé cười tươi, lắc lắc đầu rồi ôm con mèo vào nhà. Thế là sao?
- Mày bao nhiêu tuổi rồi, cứ để nó lừa mãi thế?
Nó ngẩn ra rồi cười cười, phóng xe đi. Sao nó đứng trước con bé ấy lại trở nên khờ khạo như thế chứ? Ai mà biết được nhưng nó cứ thích thế đấy.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, nó đến nhà thằng bạn như thường lệ. Hồi hộp chờ ở bể cá, không biết phản ứng từ cô ấy(không gọi là con bé nữa vì nghĩ lại, cô bé lớn rồi mà) sẽ như thế nào. Cuối cùng, nó cũng thấy cô ấy xách một cái xô, chầm chầm đi về phía nó.
- Anh trai em còn đang ngủ.
- Ừ, anh biết. Nó cúi đầu nhìn vào bể cá, ngoài chờ đợi nó chẳng biết nói gì.
- Cá đẹp phải không anh?
- Ừ, đẹp lắm.
- Phải không?
- Thì rất ...
Nó đơ người, trong bể chẳng nước thì chẳng có con cá nào cả. Ngẩng lên, cô ấy đang chỉ vào trong xô, trong đấy một lũ cá đang hồn nhiên bơi qua, bơi lại.
- Em thay nước. Anh đổ chúng vào bể cho em với.
Nó im lặng đón lấy cái xô, từ từ đổ chúng vào. Hít một hơi, hoang mang hỏi
- Em nghe rồi chứ?
- Nghe gì cơ?. Cô bé hỏi lại nó.
- Thì list nhạc anh mới chọn lọc hôm bữa cài vào máy em đó.
- Em nghe rồi.
- Vậy...em nghĩ sao?
- Chẳng sao cả. Cũng bình thường thôi mà.
Nếu một câu "nghe rồi" làm tim nó đập lên thùm thụp. Thì câu "Chẳng sao cả. Cũng bình thường thôi." Làm trái tim đang nhảy lên của nó trở nên lạnh ngắt. Nó ép mình hỏi cố một câu:
- Em thấy...bình thường?
- Ừm.
Nó nhìn thẳng cô gái trước mặt, chỉ thấy đôi mắt cô ấy trong veo nhìn nó. Hóa ra nó cũng chỉ bình thường trong mắt cô ấy. Tự mỉa mai mình. Nó ngượng ngùng trả cái xô rồi chào về. Nó đi thẳng, giữ mình vẫn phong độ. Chỉ có nó biết, nó mất bình tĩnh đến thế nào. Trước giờ nó từ chối bao nhiêu bức thư cũng chẳng may mảy động lòng. Không thích là không thích. Chỉ là bây giờ, nó là người bị từ chối, nó mới hiểu tình cảnh ấy khiến con người ta cảm thấy mình ngộ nhận và thảm bại biết bao.
- Sao gần đây không qua nhà tao?
- Ờ tao bận.
- Mai tổ chức đi chơi cuối hè. Mày diện cho đẹp rồi qua nhà tao. Không qua thì đừng coi tao là bạn. Nhớ đấy!
Nó bần thần nhìn điện thoại phát ra âm tút tút vô cảm. Ba ngày nữa lại phải đi học tiếp rồi, đương nhiên phải gặp nhau. Nhưng từ sau hôm đó nó không muốn sang nhà thằng bạn. Đơn giản, chẳng ai muốn đối diện với thất bại của mình, nó cũng thế. Haizz
Hôm sau là một ngày nắng vàng đến óng ả, trời dường như đã sang thu, cao và trong veo. Cô ấy đi chơi rồi. Nó nghe tin thì mừng một chút, hụt hẫng một chút. Ngồi lặng im trên ghế đá nhà thằng bạn, nó đưa tay hứng mấy sợi nắng đọng trên người con mèo đang sưởi ấm trên ghế bên cạnh. Thằng bạn cuối cùng cũng chui ra:
- Đi mau kẻo trễ mất
Nó ngồi sau xe, nghe gió lướt qua tai ù ù. Đích đến là một căn nhà gỗ nhỏ nằm yên bình giữa vườn cây đang mùa hái trái. Đã có mấy cái xe dựng ở bên trái nhà.
- Quên nói với mày, hôm nay sinh nhật Nhím. Bạn bè nó đến cũng đông. Chắc đi ra hồ rồi. Xem có được cô nào không thì cưa đi nhá.
Nó cũng chỉ gật gù. Nơi này là trang trại thu nhỏ của nhà thằng bạn, tuy cách xa và lạc lõng với xung quanh nhưng rất thoải mái và khá thơ mộng. Nó theo chân thằng bạn ra hồ phía sau nhà. Phía cây cầu ra đến giữa hồ, mấy đứa bạn và Nhím đang thi nhau chụp ảnh với đám sen nở muộn. Nhìn Nhím tay ôm hoa cười rạng rỡ với đám bạn. Nó thấy nao nao một chút rồi thôi. Mấy tuần qua nó nghĩ kĩ rồi. Tình cảm mà. Thôi kệ đi.
- Oa, bạn anh mày kia hả? đẹp trai quá, kêu chụp hình chung đi.
- Tao nữa...
Nó và thằng bạn sau một hồi bị lôi kéo cuối cùng cũng miễn cưỡng đứng vào trong đám hoa xinh tươi ấy. Nó đứng cạnh Nhím, cô ấy cũng cười vui vẻ. Vui là tốt rồi. Cả đám chụp xong rồi rủ nhau đi câu cá. Nó chọn một góc khuất, ngồi dưới một gốc cây, thả cần rồi chụp mũ lên mắt. Ở góc khác, mấy cô nàng đang nhờ thằng bạn nó móc mồi hộ. Nó nhắm mắt, mặc kệ nắng nhảy nhót lung tung trên người, nó thả lỏng, về với thiên nhiên thật yên bình quá đi.
- Em ngồi cùng nha.
Nó hé mắt, đẩy mũ ra. Nhím đã buông cần, tự nhiên ngồi xuống một bên nó. Nó ngồi thẳng dậy. Chăm chú nhìn hai chiếc phao lập lờ theo dòng nước. Không gian im vắng, nắng vàng óng, nó nhìn thấy cả những hạt bụi bay bay trong đó. Nó nghe thấy tiếng Nhím hát:
" Ngày không em không lung linh nắng trên con đường.
Dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man.
Và em hỡi có biết riêng anh ngẩn ngơ bóng hình đợi mong.
- Được rồi, em muốn trêu anh thì không cần đâu
- Em muốn nói là nghe bài ấy rồi.
- ...
- Lần trước do em nghe chưa hết.
- Anh thích em thật à?
Sau bao nhiêu lần bị lừa rồi, có khi nào lại bị lần nữa không? Nếu nói thích rồi bị cười vào mặt thì còn gì là thể diện nữa. Nhưng nó không thể cứ im lặng được. Nó đứng dậy, phủi phủi quần, định bước đi:
- Em nói anh không hiểu gì hết. Em ngồi câu đi nha. Anh đi trước.
- " Nhím à, xin lỗi đã cắt ngang bản nhạc của em. Anh muốn nói với em một điều thôi. Anh thích em từ rất lâu rồi...Anh chưa từng thổ lộ với ai... Không biết em có thích anh không? Nhưng dù sao...năn nỉ đấy, thích anh nhé"
Nó đứng tại chỗ, đấy là đoạn âm thanh nó cài vào giữa bài hát. Chẳng lẽ, Nhím định tống tiền nó? Nó hắng giọng
- Em muốn gì?
Nhím cũng đứng dậy, phủi phủi bụi, sau một vài giây yên lặng. Có tiếng lí nhí:
- Em...em cũng thích anh.
Nó cứng người, lóng ngóng cầm điện thoại trên tay, không quay lại mà lên tiếng:
- Em muốn nói gì? Nói lớn lên đi.
- Em nói là em thích anh. Nghe rõ chưa đồ đần.
Nhím nói rất to rồi quay lưng bỏ chạy. Nó đứng yên nhìn theo rồi nhìn điện thoại trên tay lặp đi lặp lại câu nói "Em nói là em thích anh. Nghe rõ chưa đồ đần." Nó toét miệng cười. Có thế chứ.
Hôm nay nó lên xe đi học, bến xe đông đúc, Nhím của nó đang lon ton xách đồ và nói chuyện với cô giáo cũ, tức là mẹ nó. Đến lúc xe thông báo chuyển bánh, nó thò đầu ra cửa sổ xe:
- Ráng học tốt. Tết về anh có quà nhé.
Nhím của nó rưng rưng tiến lại, đưa tay chuẩn bị sờ sờ má nó. Nó vội lên tiếng
- Em nói gì cơ?
- Hả?
"Em nói là em thích anh. Nghe rõ chưa đồ đần."
Tiếng ghi âm được bật to hết cỡ khiến mọi người đổ hết ánh mắt về Nhím. Cô ấy sững người, không nói được gì. Nó nhìn Nhím luống cuống, cười toe toét:
- Đừng lo, anh mới thích có một cô à. Em vẫn có phần.
Xe chạy một quãng rồi nó vẫn thấy Nhím đứng dậm tay dậm chân. Mẹ nó còn đang dỗ dành. Nó cười một tràng sảng khoái. Bên cạnh có tiếng nói:
- Trả thù một lần này thôi. Không có lần sau đâu đấy.
Dạ, em biết rồi...anh rể tương lai à...
Mày thôi đi, ghê bỏ xừ...
Nó cúp điện thoại, vừa hẹn với thằng bạn chí cốt là sẽ đến nhà chơi. Chải tóc, vuốt keo, nặn mụn ...à không có gì để nặn, nó là hotboy kia mà. Chải chuốt và mặc bộ quần áo mà nó cho là hợp thời trang xong nó mới bước ra đường. Nó không đi xe đạp vì có vẻ trẻ con, còn xe máy...e hèm, nó không có. Đấy cũng chẳng phải vấn đề quan trọng, cơ bản nó biết nó đẹp. Từ nhỏ đã có con bé sờ sờ má nó mà nịnh nọt:
- Anh đẹp trai thật đấy, lại trắng nữa...
Sau đó, khi nó nhận được nhiều thiệp hoặc quà của đám con gái trong mấy ngày lễ, nó càng ý thức được sức ảnh hưởng từ ngoại hình của mình. Đẹp còn chưa đủ, nó còn cao ráo, điểm quan trọng là lực học luôn đứng nhất nhì lớp. Chỉ có một vấn đề làm nó nhức đầu suốt một thời gian dài: Can đảm để nói thích cô ấy?
Nó tự động mở cổng nhà thằng bạn, bước vào rồi huýt sáo với con Míc đang nằm ườn sưởi nắng vẫn không quên đưa mắt gườm gườm nó. Nó vào phòng, chẳng nỡ đánh thức thằng bạn sau khi nhận điện thoại của nó, giờ đang ôm chăn lăn trên giương tiếp tục giấc mơ gặp Chu Công. Nó ngồi vào bàn, lấy đại một quyển sách mở ra để trước mặt rồi chong mắt nhìn qua cửa sổ. Nắng còn sớm, nhàn nhàn bao phủ khu vườn nhỏ, bể cá to nước trong veo. Nó chờ đợi bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
- Hey, nhím con.
Con bé ngước lên nhìn nó, cười một cái thay lời chào rồi tiếp tục cắm cúi cho cá ăn. Hôm nay Nhím mặc váy trắng kẻ ca rô, tóc búi một túm trên đỉnh đầu, tay trắng đùa đùa trong làn nước. Đột nhiên con bé ngước lên:
- Anh đang làm gì?
- À , đọc sách.
Con bé bước lại, ngó qua bàn rồi chăm chú nhìn nó, cười thật dễ thương, trìu mến nói:
- Anh chăm chỉ ghê, không giống anh trai em... tiếc là sách để ngược rồi.
Nó lật đật quay lại nhìn, đâu có ngược đâu chứ. Quay lên định cãi thì con bé đã chạy đến giữa đám tường vi, quay lại le lưỡi với nó. Thật tức chết. Con bé đó chính là con bé mà lần đầu tiên nó đến nhà thằng bạn đã bị sờ má ấy. Hồi đó nó mới học lớp 4, con bé mới học lớp 2, con bé vừa gặp nó liền đứng sững, sờ sờ má nó, âu yếm nói:
- Anh đẹp trai thật đấy, lại trắng nữa... nhưng sao lớn rồi còn mặc quần thủng lỗ.
Nó lúc đó, cũng vội vàng thả cặp sách, cúi xuống kiểm tra quần. Ngẩng lên, con bé đã đứng ở xa, gập bụng cười nắc nẻ. Chiến tích bị con bé chơi xỏ theo tháng năm nó học cùng thằng bạn chắc cũng phải chất thành đống rồi. Haizzz
- Mày với con Nhím ồn ào quá đi.
- Kệ tao, mà mày cũng dậy đi.
- Ờ, hàng của mày nè. Tao đi vệ sinh.
Thằng bạn lồm cồm bò dậy, mò mẫm đeo kính vào rồi lục lọi trong cặp, vứt sang tay nó mấy hộp hàng điện tử được gói gọn ghẽ. Nó xem qua rồi chẳng buồn mở. Ở phòng bên cạnh, con bé lúc nãy đang nhón chân trên chiếc ghế, mím môi lau cửa kính. Nó chống tay nhìn cái dáng mảnh mai đang chuyển động ấy. Cô bé ấy càng lớn càng nữ tính, tóc đã dài đến ngang eo rồi, hơi gầy nhưng cao ráo, xinh xắn. Thằng bạn bảo, con bé nhận được nhiều thư và quà lắm. Chết tiệt. Con bé đã học 12 rồi mà nó còn chưa thấy con bé mặc áo dài. Cả năm đi học xa về được có hai lần, Tết với hè thì xác định rồi còn gì. Toàn để mấy đứa khác rửa mắt.
- Dạo này em yêu đương thế nào?. Nó tựa cột, khoanh tay nhìn con bé.
- Tốt ạ. Anh sắp lấy vợ chưa?
Nó ho một tiếng, sinh viên năm hai, cưới xin gì chứ? Con bé ấy còn chẳng thèm ngoảnh mặt lại nữa. Nó thấy lòng buồn bực, lên giọng kẻ bề trên.
- Cuối cấp tập trung còn thi đại học, yêu đương để sau đi.
- Vừa yêu vừa học mới là mốt bây giờ, anh không biết à?
- Không biết.
Nó cãi cùn một câu. Con bé im lặng xoay qua nhìn nó, bước xuống ghế, tiến về phía nó. Nó đờ đẫn nhìn con bé tiến đến, đờ đẫn nhìn con bé đưa tay lên má nó. Giật mình, chụp lấy tay con bé:
- Làm cái gì?
- Vẫn rất đẹp trai mà... Có điều chưa lớn tuổi đã lạc hậu rồi. Thương quá.
- Cái... cái gì?. Nó nóng cả mặt, lắp bắp được vài chữ.
- Ồ, còn đỏ mặt nữa. Đừng nói với em anh sắp chuyển giới tính nha. Tiếc lắm đấy.
- Hai đứa diễn kịch thì ra chỗ khác. Còn nắm tay, ghê quá đi.
Nó vội buông tay, lấy lại phong độ, quay ra cười với thằng bạn.
- Ha ha, đùa chút thôi mà. Mày xong rồi hả, đi thôi.
Thằng bạn gật gù, nó theo thằng bạn vào phòng lấy vài thứ rồi nhanh chóng đi ra. Thằng bạn dắt xe máy ra, quăng cho nó chiếc mũ bảo hiểm:
- Chở đi, tao đang đói.
- Ok
Nó nhanh chóng ngồi lên xe rồi trong lúc đợi thằng bạn chạy đi lấy cái gì đó. Nó ngóng sang phần sân. Con bé giờ đang ngồi chơi với con mèo trên ghế đá ngoài sân. Nắng rớt qua khẽ lá, ấm áp rơi trên từng lọn tóc. Khung cảnh đó trong mắt nó thật dịu hiền, trong sáng biết bao.
- Đi thôi mày.
- Ờ.
Nó liếc về phía đó, thấy con bé chỉ chỉ phía dưới chân. Nó vội vàng cúi xuống tìm kiếm. Có gì đâu chứ? Lại ngẩng lên. Con bé cười tươi, lắc lắc đầu rồi ôm con mèo vào nhà. Thế là sao?
- Mày bao nhiêu tuổi rồi, cứ để nó lừa mãi thế?
Nó ngẩn ra rồi cười cười, phóng xe đi. Sao nó đứng trước con bé ấy lại trở nên khờ khạo như thế chứ? Ai mà biết được nhưng nó cứ thích thế đấy.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, nó đến nhà thằng bạn như thường lệ. Hồi hộp chờ ở bể cá, không biết phản ứng từ cô ấy(không gọi là con bé nữa vì nghĩ lại, cô bé lớn rồi mà) sẽ như thế nào. Cuối cùng, nó cũng thấy cô ấy xách một cái xô, chầm chầm đi về phía nó.
- Anh trai em còn đang ngủ.
- Ừ, anh biết. Nó cúi đầu nhìn vào bể cá, ngoài chờ đợi nó chẳng biết nói gì.
- Cá đẹp phải không anh?
- Ừ, đẹp lắm.
- Phải không?
- Thì rất ...
Nó đơ người, trong bể chẳng nước thì chẳng có con cá nào cả. Ngẩng lên, cô ấy đang chỉ vào trong xô, trong đấy một lũ cá đang hồn nhiên bơi qua, bơi lại.
- Em thay nước. Anh đổ chúng vào bể cho em với.
Nó im lặng đón lấy cái xô, từ từ đổ chúng vào. Hít một hơi, hoang mang hỏi
- Em nghe rồi chứ?
- Nghe gì cơ?. Cô bé hỏi lại nó.
- Thì list nhạc anh mới chọn lọc hôm bữa cài vào máy em đó.
- Em nghe rồi.
- Vậy...em nghĩ sao?
- Chẳng sao cả. Cũng bình thường thôi mà.
Nếu một câu "nghe rồi" làm tim nó đập lên thùm thụp. Thì câu "Chẳng sao cả. Cũng bình thường thôi." Làm trái tim đang nhảy lên của nó trở nên lạnh ngắt. Nó ép mình hỏi cố một câu:
- Em thấy...bình thường?
- Ừm.
Nó nhìn thẳng cô gái trước mặt, chỉ thấy đôi mắt cô ấy trong veo nhìn nó. Hóa ra nó cũng chỉ bình thường trong mắt cô ấy. Tự mỉa mai mình. Nó ngượng ngùng trả cái xô rồi chào về. Nó đi thẳng, giữ mình vẫn phong độ. Chỉ có nó biết, nó mất bình tĩnh đến thế nào. Trước giờ nó từ chối bao nhiêu bức thư cũng chẳng may mảy động lòng. Không thích là không thích. Chỉ là bây giờ, nó là người bị từ chối, nó mới hiểu tình cảnh ấy khiến con người ta cảm thấy mình ngộ nhận và thảm bại biết bao.
- Sao gần đây không qua nhà tao?
- Ờ tao bận.
- Mai tổ chức đi chơi cuối hè. Mày diện cho đẹp rồi qua nhà tao. Không qua thì đừng coi tao là bạn. Nhớ đấy!
Nó bần thần nhìn điện thoại phát ra âm tút tút vô cảm. Ba ngày nữa lại phải đi học tiếp rồi, đương nhiên phải gặp nhau. Nhưng từ sau hôm đó nó không muốn sang nhà thằng bạn. Đơn giản, chẳng ai muốn đối diện với thất bại của mình, nó cũng thế. Haizz
Hôm sau là một ngày nắng vàng đến óng ả, trời dường như đã sang thu, cao và trong veo. Cô ấy đi chơi rồi. Nó nghe tin thì mừng một chút, hụt hẫng một chút. Ngồi lặng im trên ghế đá nhà thằng bạn, nó đưa tay hứng mấy sợi nắng đọng trên người con mèo đang sưởi ấm trên ghế bên cạnh. Thằng bạn cuối cùng cũng chui ra:
- Đi mau kẻo trễ mất
Nó ngồi sau xe, nghe gió lướt qua tai ù ù. Đích đến là một căn nhà gỗ nhỏ nằm yên bình giữa vườn cây đang mùa hái trái. Đã có mấy cái xe dựng ở bên trái nhà.
- Quên nói với mày, hôm nay sinh nhật Nhím. Bạn bè nó đến cũng đông. Chắc đi ra hồ rồi. Xem có được cô nào không thì cưa đi nhá.
Nó cũng chỉ gật gù. Nơi này là trang trại thu nhỏ của nhà thằng bạn, tuy cách xa và lạc lõng với xung quanh nhưng rất thoải mái và khá thơ mộng. Nó theo chân thằng bạn ra hồ phía sau nhà. Phía cây cầu ra đến giữa hồ, mấy đứa bạn và Nhím đang thi nhau chụp ảnh với đám sen nở muộn. Nhìn Nhím tay ôm hoa cười rạng rỡ với đám bạn. Nó thấy nao nao một chút rồi thôi. Mấy tuần qua nó nghĩ kĩ rồi. Tình cảm mà. Thôi kệ đi.
- Oa, bạn anh mày kia hả? đẹp trai quá, kêu chụp hình chung đi.
- Tao nữa...
Nó và thằng bạn sau một hồi bị lôi kéo cuối cùng cũng miễn cưỡng đứng vào trong đám hoa xinh tươi ấy. Nó đứng cạnh Nhím, cô ấy cũng cười vui vẻ. Vui là tốt rồi. Cả đám chụp xong rồi rủ nhau đi câu cá. Nó chọn một góc khuất, ngồi dưới một gốc cây, thả cần rồi chụp mũ lên mắt. Ở góc khác, mấy cô nàng đang nhờ thằng bạn nó móc mồi hộ. Nó nhắm mắt, mặc kệ nắng nhảy nhót lung tung trên người, nó thả lỏng, về với thiên nhiên thật yên bình quá đi.
- Em ngồi cùng nha.
Nó hé mắt, đẩy mũ ra. Nhím đã buông cần, tự nhiên ngồi xuống một bên nó. Nó ngồi thẳng dậy. Chăm chú nhìn hai chiếc phao lập lờ theo dòng nước. Không gian im vắng, nắng vàng óng, nó nhìn thấy cả những hạt bụi bay bay trong đó. Nó nghe thấy tiếng Nhím hát:
" Ngày không em không lung linh nắng trên con đường.
Dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man.
Và em hỡi có biết riêng anh ngẩn ngơ bóng hình đợi mong.
- Được rồi, em muốn trêu anh thì không cần đâu
- Em muốn nói là nghe bài ấy rồi.
- ...
- Lần trước do em nghe chưa hết.
- Anh thích em thật à?
Sau bao nhiêu lần bị lừa rồi, có khi nào lại bị lần nữa không? Nếu nói thích rồi bị cười vào mặt thì còn gì là thể diện nữa. Nhưng nó không thể cứ im lặng được. Nó đứng dậy, phủi phủi quần, định bước đi:
- Em nói anh không hiểu gì hết. Em ngồi câu đi nha. Anh đi trước.
- " Nhím à, xin lỗi đã cắt ngang bản nhạc của em. Anh muốn nói với em một điều thôi. Anh thích em từ rất lâu rồi...Anh chưa từng thổ lộ với ai... Không biết em có thích anh không? Nhưng dù sao...năn nỉ đấy, thích anh nhé"
Nó đứng tại chỗ, đấy là đoạn âm thanh nó cài vào giữa bài hát. Chẳng lẽ, Nhím định tống tiền nó? Nó hắng giọng
- Em muốn gì?
Nhím cũng đứng dậy, phủi phủi bụi, sau một vài giây yên lặng. Có tiếng lí nhí:
- Em...em cũng thích anh.
Nó cứng người, lóng ngóng cầm điện thoại trên tay, không quay lại mà lên tiếng:
- Em muốn nói gì? Nói lớn lên đi.
- Em nói là em thích anh. Nghe rõ chưa đồ đần.
Nhím nói rất to rồi quay lưng bỏ chạy. Nó đứng yên nhìn theo rồi nhìn điện thoại trên tay lặp đi lặp lại câu nói "Em nói là em thích anh. Nghe rõ chưa đồ đần." Nó toét miệng cười. Có thế chứ.
Hôm nay nó lên xe đi học, bến xe đông đúc, Nhím của nó đang lon ton xách đồ và nói chuyện với cô giáo cũ, tức là mẹ nó. Đến lúc xe thông báo chuyển bánh, nó thò đầu ra cửa sổ xe:
- Ráng học tốt. Tết về anh có quà nhé.
Nhím của nó rưng rưng tiến lại, đưa tay chuẩn bị sờ sờ má nó. Nó vội lên tiếng
- Em nói gì cơ?
- Hả?
"Em nói là em thích anh. Nghe rõ chưa đồ đần."
Tiếng ghi âm được bật to hết cỡ khiến mọi người đổ hết ánh mắt về Nhím. Cô ấy sững người, không nói được gì. Nó nhìn Nhím luống cuống, cười toe toét:
- Đừng lo, anh mới thích có một cô à. Em vẫn có phần.
Xe chạy một quãng rồi nó vẫn thấy Nhím đứng dậm tay dậm chân. Mẹ nó còn đang dỗ dành. Nó cười một tràng sảng khoái. Bên cạnh có tiếng nói:
- Trả thù một lần này thôi. Không có lần sau đâu đấy.
Dạ, em biết rồi...anh rể tương lai à...
Mày thôi đi, ghê bỏ xừ...
(Hết)
Comments
Post a Comment