CHỒNG À... VỢ ĐÂU PHẢI SIÊU NHÂN?

Vợ phải nấu ăn ngày 2 bữa, quét dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo cả nhà. Từ ngày lấy chồng, rồi sinh bé Nếp, vợ gần như chẳng còn chút thời gian nào cho những cảm xúc ơi hỡi len lỏi vào lòng nữa. 

Thế mà sáng nay, sau khi chồng xách cặp đi làm, vợ đã phải bật khóc. Vợ cảm thấy tủi thân ghê gớm chồng ơi

Vợ chồng mình bằng tuổi, yêu nhau từ lúc học sinh nên đến khi tốt nghiệp đại học thì cũng đã có thâm niên gần chục năm cưa cẩm quá lại. Thế là cũng đã quá nhiều để tiến tới một đám cưới. Nếu chỉ xét về độ tuổi, thì với vợ cũng coi là tạm ổn, còn với chồng tất nhiên là quá sớm. Vợ cũng biết điều đó, biết chồng thiệt thòi hơn bạn bè cùng trang lứa khi chẳng có khoảng thời gian tung tẩy tự do.

CHỒNG À... VỢ ĐÂU PHẢI SIÊU NHÂN?

Vì thế mà sau khi cưới nhau, thậm chí khi vợ có bầu và sinh bé Nếp, vợ vẫn luôn cố gắng gánh vác việc nhà, động viên chồng đi đá bóng, đi cà phê với bạn bè, đi phượt, tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh... Trong lúc vợ bụng chửa vượt mặt, chồng vẫn tuần 3 buổi đi đá bóng; trong khi con sốt sình sịch mình vợ xoay sở, chồng vẫn ôm máy rong ruổi ảnh hình... Chưa một lần vợ kêu ca, chưa một lần vợ cấm đoán, vì vợ biết, ngoài những lúc “ham chơi”, chồng vẫn là người đàn ông thương vợ yêu con nhất mực.

Thế mà, chồng hình như vẫn chưa bao giờ hài lòng về vợ. Đối với chồng, vợ là tài sản Gia đình, chỉ thuộc về bố và con, nên vợ phải toàn tâm toàn ý cho bố con Nếp. Vợ không được để con ốm đau, bẩn thỉu. Vợ không được để nhà cửa bừa bộn, quần áo lung tung. Vợ không được để cơm nguội canh mặn... Tóm lại, vợ phải giống như siêu nhân ấy, làm được tất cả mọi việc, mà việc gì cũng phải tốt thật là tốt cơ!

Chồng ơi! Chồng thử nghĩ mà xem, vợ cũng một ngày đi làm 8 giờ đồng hồ, có khi còn hơn thế vì vợ là một phóng viên, cứ có việc là chạy thôi ai cần biết đâu giờ giấc. Cũng chừng ấy thời gian làm công tác xã hội như chồng, nhưng ngoài ra mỗi ngày vợ phải đón đưa, làm các công tác cá nhân như ăn, ngủ, vệ sinh cho con. Vợ phải thu xếp thời gian chơi với con.

Ngoài ra, vợ phải nấu ăn ngày 2 bữa, quét dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo cả nhà. Vợ phải lo đối nội đối ngoại, từ mua tờ giấy dó để Tết ông viết chữ Nho, cái kẹp tóc thay cho cái bà đã hỏng; lo thăm hỏi bạn bè; lo cân đối kinh tế Gia đình... Lúc nào vợ cũng “múa lân” với một núi công việc.

Đã lâu lắm rồi, vợ không cả dám ốm. Vì nếu vợ ốm chồng sẽ phải ăn mì tôm trừ bữa. Nếu vợ ốm con sẽ khóc lóc nỉ non. Chồng chẳng cho con ăn, chẳng cho con ngủ được. Có lần sốt đến gần 40 độ, miệng nôn trôn tháo, nửa đêm con quấy chồng không dỗ được, vợ vẫn phải mò dậy rong con, đến lúc con ngủ đặt được xuống giường thì vợ ngã khuỵu ngay. Thế mà sáng hôm sau, dứt sốt, vợ lại vùng dậy như anh hùng dũng sĩ, như chưa bao giờ từng ốm.

Chồng nhớ lại mà xem, lần ấy chồng đã nửa đùa nửa thật bảo vợ “Làm mẹ là không được ốm!”. Rồi mỗi khi vợ định lười nhác hay uể oải gì, chồng cũng đều có điệp khúc “làm mẹ là...”. Vợ, từ ngày có bé Nếp, bên cạnh niềm hạnh phúc ngập tràn, nhiều khi thấy cả một gánh nặng như trái núi được chồng đặt lên đôi vai...

Vợ biết, câu nói ấy của chồng không chỉ là trao cho vợ một trách nhiệm thiêng liêng, mà cũng hàm cả niềm yêu thương, trân trọng chồng dành cho vợ nữa. Nhưng, giá mà chồng hiểu vợ hơn, chia sẻ với vợ bằng những hành động cụ thể hơn, hay ít ra là những lời động viên dịu nhẹ hơn, thì tuyệt vời biết bao.

Con mới đi trẻ, cả ngày ở trường con không ăn được mấy nên cứ chiều về vợ tranh thủ “nhồi” cho con. Rồi hôm trước, no quá, con trớ. Chồng xót con quay sang trách vợ “làm mẹ mà không biết con no hay đói” khiến vợ vừa xót con, vừa buồn chồng mà chẳng biết nói sao.

Hôm qua, đi đám cưới cậu bạn cùng lớp đại học về, chồng bảo, chúng nó giờ toàn cưới các em 89, 90 trẻ ơi là trẻ, tự dưng thấy vợ mình già thế; rồi chồng chê vợ luộm thuộm không biết tút tát bản thân...

Dẫu biết là chồng đùa thôi nhưng sao mắt vợ cay xè. Mấy năm nay, vợ chắt chiu tằn tiện cho chồng, cho Nếp, hai bố con chẳng thiếu thứ gì, nhưng vợ có dám mua cái váy mới, thỏi son đẹp hay rẽ vào spa nào như ngày xưa đâu. Chỉ vì vợ luôn nghĩ mình là gái có chồng rồi, trưng diện cũng chẳng để ai ngắm. Hơn nữa, đang lúc nuôi con mọn con mần, vợ thực sự không còn cả thời gian để thở, lấy đâu ra thời gian để làm đẹp chồng ơi!

Lâu lắm rồi vợ mới khóc. Vợ muốn gào lên với chồng: Chồng ơi, vợ đâu phải là ... siêu nhân. Vợ cũng có lúc mệt mỏi, cũng có lúc chán chường, cũng có lúc muốn được nghỉ ngơi.

Giá thi thoảng chồng bớt một buổi đá bóng, nghỉ một chuyến đi phượt, giá về nhà chồng tắm cho con hộ vợ lúc vợ nấu cơm... thì vợ cũng sẽ có dư chút thời gian mà đi uốn cái tóc, buổi sáng cũng kịp tô đôi môi... Nhưng chồng lại muốn vợ vừa giỏi việc nước, vừa trọn việc nhà, lại còn ABCD muôn vàn công việc khác, rồi vẫn đẹp, vẫn ngời ngời rạng rỡ... thì chắc phải đợi vợ đi tiêm thuốc biến đổi gien thành siêu nhân, hay đợi đến... mùa quýt chín, nhé chồng!!
Blog Truyện ngắn
Truyện ngắn sưu tập từ nhiều nguồn khác nhau.

Comments

Popular posts from this blog

Tuyển tập dẫn chứng nghị luận xã hội phần 2 tư tưởng đạo lý

Thất nghiệp, nổi ám ảnh của sinh viên và sự thất vọng của cha, mẹ.

[TUT] Hướng dẫn viết CHROME EXTENSION