Posts

LÀ VÌ YÊU, CHỈ VÌ YÊU

Image
( Truyện Ngắn ) Đó là một câu chuyện dài, về tình yêu. Có những điều tưởng chừng không thể có, chỉ với lý lẽ của trái tim, nó hoàn toàn có thật, như từng nhịp thở.   Hà Nội, 2011 - Sau này, em muốn trồng một vườn hồng lớn, và sớm sớm cùng anh đi gom hoa về cắm khắp gian phòng. - Chỉ ước đơn giản thế thôi sao? Chàng trai ghì chặt cô gái vào lòng. - À, nếu có thể ước xa hơn, em muốn được cùng anh đi thật nhiều nơi, tới những nơi chỉ riêng em và anh, em muốn… Một nụ hôn dài từ anh cắt ngang lời cô. Những ngày tháng trong trẻo bình yên, sẽ là một phần ký ức dài không thể quên… Lễ Loy Krathong Thái Lan 2011 Với bầu trời rực sáng được thắp lên từ hàng chục ngàn chiếc đèn lồng, dòng sông lấp lánh với hàng trăm nghìn chiếc thuyền hoa đăng nối nhau trôi theo dòng nước, Vi thầm ước một điều ước và thả chiếc đèn lòng đèn lên trời. Không hề liếc nhìn sang anh, cô nói thoảng nhẹ, như thể cả tâm tư đã theo chiếc đèn lồng bay lên cao: - Em sẽ rất nhớ anh! Đáp lại câu

Yêu anh có dễ đâu? (Kỳ I)

Image
( Truyện ngắn ) Người ta có thể vì điều gì mà chỉ cần gặp một người trong vài lần đã nảy sinh một tình cảm đặc biệt như thế? Khi mà thậm chí còn chưa từng trò chuyện, chưa từng giao tiếp, thậm chí đối phương còn chưa biết mình là ai. Trâm túm tên bạn đang hấp tấp chạy ra ngoài, hỏi qua quýt tình hình xảy ra trong lớp khi cô “lỡ” ngủ nướng thêm vài phút mà trốn mất một tiết học. Đen đủi nhất đây còn là môn mới, không biết con Hạnh có điểm danh cho cô trót lọt không. - Có điểm danh hộ được đâu, mày chết chắc rồi! Thầy này trẻ mà ghê lắm, dạy cũng được, tính cũng hài hước mà sao lại thế nhỉ? Tên bạn vừa vội vội vàng vàng chạy ra canteen vừa nhìn đồng hồ. Trong phút chốc Trâm có ý định tự tát vào mặt mình vài cái vì tội không có tinh thần tự giác, lếch thếch lết xác vào lớp chờ đến chuông reo tiết mới sẽ tự mình đứng lên tự kiểm điểm. Bạn bè nháy nháy cô tỏ ý thông cảm, riêng Hạnh thì thầm thì với nó rằng tuy hơi khổ sở chuyện giờ giấc một chút nhưng thầy đẹp trai, tính hay, môn Luật chu

LÝ LẼ CỦA TRÁI TIM

Image
( Truyện ngắn ) Anh Thư quay lại nhìn tôi, khi ngang qua hiệu sách trước kia hai đứa hay vào đọc ké sách cả buổi. Bóng nắng chiều xuyên qua mái tóc buông dài của em, mà tại sao, hình ảnh in trong tâm trí tôi lại là mái tóc ngang vai buông xõa của Trinh. Vũ bước ra khỏi lớp cao học buổi chiều, ngoài đường xe cộ chạy qua nườm nượp. Giờ cao điểm, vậy là sắp qua một ngày. Có tiếng chuông điện thoại. Của Trinh: - Em tới trường anh rồi! Chẳng để Vũ kịp hỏi lại: Em ở đâu? thì giọng nói nhí nhảnh bên kia đã cướp lời: - Bên đường, đối diện. Ah, em thấy anh rồi! Điện thoại chỉ còn tiếng tút tút. Và chưa đầy một phút sau, Trinh chạy tới trước mặt Vũ. Đứng trước anh là cô gái mặc chiếc váy xòe với hình trái tim đỏ chót, tóc xoăn nhẹ, đôi giày đỏ, đôi môi cũng… đỏ nữa, và luôn miệng nói cười. *** Vũ thích nhìn Trinh cười, thích cái cách cô ấy đột ngột xuất hiện, không báo trước, thích cả cách cô ấy

TẠM BIỆT ANH, NGƯỜI TÌNH CŨ!

Image
Người đã cũ nghĩa là người không còn vương đến hiện tại, tương lai. Hãy cất gọn vào tim nhân một ngày trời không nổi bão. Nhớ về một người đã cũ và một chuyện tình đã xa mà lòng nhâm nhẩm đắng, tim nhâm nhẩm đau thì phiền lòng lắm nhỉ? Thế thì tiễn biệt nhau thôi, vướng bận lòng nhau làm gì thêm nữa? Người đã cũ nghĩa là người không còn vương đến hiện tại, tương lai. Hãy cất gọn vào tim nhân một ngày trời không nổi bão. Yêu thương nhuốm màu kỷ niệm, tôn trọng quá khứ trong nhau là cách để tôn trọng tim mình. Đừng khơi nhớ gợn thương làm gì nữa nhé những trái tim tội nghiệp. Dứt khoát một lần để cơn đau này tắt ngấm, được không? Tình đã cũ nghĩa là chúng ta đã đi về hai hướng riêng biệt. Người thành người dưng, thành người xa lạ. Hãy để người đi không một chút muộn phiền, quay đầu về phía nhau chỉ khiến mắt thêm cay và lòng thêm đắng. Chúng ta đã dũng cảm chia tay nhau, thì hãy chia tay cả những buồn vui trước đó, được không? Có thể vì còn yêu nên lòng còn níu, tim còn yếu mềm thổn thức

Chúng ta đâu phải là người yêu cũ của nhau!

Image
“Người yêu cũ” – danh từ để chỉ bất cứ tình cảm nào đã thuộc về quá khứ. Con người ban đầu xa lạ, rồi gặp gỡ, rồi thân thiết, rồi yêu, rồi chiến tranh, cuối cùng lại trở thành người lạ. Cái đông lạnh đến hít hà ra khói làm con người ta phải thở dài. Một mùa đông nữa trôi qua, không điểm tựa. Một mùa đông mà chỉ có thể đút tay vào túi áo tự sưởi ấm. Một mùa đông chỉ biết đứng nhìn người khác hạnh phúc bên nhau rồi chép miệng an ủi bản thân: “Không sao, vẫn ổn”. Một mùa đông khi đau ốm chỉ biết tự lấy thuốc uống rồi nằm bẹp trên giường ngủ thiếp đi chẳng cần ai thương xót. Một mùa đông không cần phải ngó đến điện thoại vì biết rõ sẽ chẳng có nổi dòng tin nhắn yêu thương… Có phải ta chưa từng đem tất cả để một lòng một dạ yêu thương ai đó đâu? “Người yêu cũ” – danh từ để chỉ bất cứ tình cảm nào đã thuộc về quá khứ. Con người ban đầu xa lạ, rồi gặp gỡ, rồi thân thiết, rồi yêu, rồi chiến tranh, cuối cùng lại trở thành người lạ. Vòng tròn luẩn quẩn ấy cứ lặp đi lặp lại chẳng biết đâu là điểm

GẶP GỠ NHAU CHÍNH LÀ ĐỊNH MỆNH

Image
( Truyện ngắn ) Có nhiều người cũng muốn thả đèn hoa đăng, bởi vì ai cũng tin rằng chỉ cần đẩy đi một ngọn đèn, điều ước trong lòng họ sẽ thành hiện thực. Ly liếc nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, âm thầm hét lên một tiếng. Chưa bao giờ cô tưởng tượng có ngày được ngồi cạnh Nam gần sát thế này, nhất là trong hoàn cảnh cô chưa bao giờ ngờ tới. Trên ô tô 45 chỗ của chuyến du lịch tour Đà Lạt – Hội An, Nam – đàn anh mà cô “thầm thương trộm nhớ”, mối tình đầu suốt 2 năm phổ thông của cô, đang ngồi cạnh cô ở ghế kế bên. Một tình huống tưởng như đùa, một kiểu hoạt cảnh chỉ có trong phim truyền hình và tiểu thuyết dài tập bỗng dưng xảy ra khiến Ly chỉ biết nín chặt sự phấn khích trong lòng. Thật ra nói là mối tình đầu, nhưng cũng chỉ dừng ở mức thinh thích. Như là một ngày đẹp trời chạm mắt nhau ở sân trường đúng lúc nắng và gió tạo thành một hiệu ứng ánh sáng tuyệt diệu, lá vàng rơi xếp đầy lên vạt áo, lạo xạo dưới chân. Chính là lúc mà chiếc xe đạp của Nam đi qua, bóng lưng thẳng tắp của anh đã

HẸN ƯỚC NGÀY MƯA

Image
Giá như ngày ấy tôi có thể cảm nhận được sự cô đơn khi chỉ ích kỷ nhận yêu thương một mình thì có lẽ giờ đây tôi cũng giống Snow, có một cô em gái hoặc một cậu em trai luôn làm tôi cười. Sân bay một ngày ảm đạm, mây đen giăng kín như muốn đổ mưa. Tôi chen chúc giữa những người lạ trong sảnh chờ sân bay, tôi đang chờ một chàng trai lần đầu tiên đến với Việt Nam và cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Chàng trao cao gầy, nước da trắng của sứ Kim Chi nổi bật giữa đám đông. Cậu đeo kính đen, tay kéo vali tiến về phía tôi. Chúng tôi nhận ra nhau nhờ chiếc áo fanclub quen thuộc. Tôi mỉm cười, cậu tháo kính đen, cũng cười - nụ cười làm cô gái già như tôi phải ngẩn ngơ, chao đảo tâm hồn. 21 tuổi chưa thể già được, nhưng so với cậu nhóc 17 tuổi thì khác nào bà cô già ế ẩm, chưa có nổi một mảnh tình vắt vai. - Có mệt lắm không? - Không hề. Chúng tôi giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh, vì tôi không rành tiếng Hàn và cậu ấy thì không biết tiếng Việt. Cậu ấy lại đeo kính đen, bước đến đứng cạnh

EM ĐỦ CAN ĐẢM ĐỂ YÊU ANH

Image
Loan không dám chắc với mình những quan tâm nơi Hải có thể gọi thành tên hay chỉ là vô tình lướt qua. Hải vẫn thế, cách nói chuyện bình bình, phong thái trầm tĩnh với chất giọng không đổi khác, ánh mắt nhìn Loan khi ơ hờ, khi quyết liệt. Ngày đầu tiên của năm học mới, năm thứ tư trên giảng đường, Loan phải gắng sức lắm mới có thể di chuyển cái cơ thể mệt mỏi rã rời của mình khỏi chiếc giường thân yêu sau chuyến tình nguyện hơn một tháng trời vừa kết thúc cách đây ít ngày. Vẫn thói quen đó, mắt nhắm mắt mở ra khỏi nhà trong tình trạng quên đủ thứ để rồi phải mất năm bảy lần vòng lại, cô mới thực sự yên tâm trèo lên con xe cà tàng lết xác đến trường. Vào đại học đến năm thứ tư, Loan vẫn chẳng thay đổi, vẫn mái tóc mềm mỏng lướt thướt ngang vai, vẫn quần jeans đen và sơ mi trắng, vẫn cười rạng rỡ hầu như mọi khoảnh khắc xuất hiện trước bạn bè và vẫn... cô đơn. Mỗi lần nghe bạn bè đề cập đến phi vụ tìm gấu mèo cho cô, Loan xua tay rồi gập mình cười ùng ục. Cuộc sống trong đôi mắt của cô g