Posts

HẸN GẶP LẠI TÌNH YÊU

Image
( Truyện ngắn ) Chúng tôi đứng giữa ngã ba đường để tiễn biệt tình yêu của mình một cách nhẹ nhàng như thế... 1. Rồi bạn sẽ bắt gặp đâu đó mô típ quen thuộc, lời thoại cũ rích, về một câu chuyện tình của một cặp đôi nam nữ. Tôi không thích vẻ quen thuộc đến nhàm chán ấy, thế mà cảnh đời như phim lại cứ vận lấy tôi. Tôi gặp anh vào một ngày trời như muốn nổi bão, những cụm mây đen vần vũ khắp bầu trời, chỉ chực trút xuống phía dưới giống như trút một cơn thịnh nộ. Giờ tan tầm, đi ngoài đường với chiếc xe cà tàng, tôi thấy mình méo mó thảm thương, cảm giác có thể bị quật ngã bất cứ lúc nào. Sang đứng trú mưa bên vệ đường, châm một điếu thuốc đặt hờ hững trên môi mà lúc sau này khi yêu nhau anh vẫn thường hay biện hộ: “Hút cho ấm em à!” Tôi co ro dừng xe lại, nhìn một lượt cả người cả xe mới thấy mình ướt nhẹp thảm thương. Đánh mắt nhìn về phía vỉa hè có Sang đang đứng với một tàn lửa đỏ, với những khoảng khói trắng mông lung, một tay đút túi quần, một tay kẹp điếu thuốc với dáng vẻ ung d

NHƯ GIẤC CHIÊM BAO

Image
( Truyện ngắn tình yêu ) Đi hết cuộc tình, vẫn thấy tình chờ mãi ở trạm kế tiếp… Tình yêu phức tạp lắm, chẳng độ tuổi nào có thể thấu hiểu hết và cảm thông hết, và em – cô bé mười chín lại càng thấy khó khăn hơn nữa… Đêm mưa. Tôi nằm một mình, ngửa mặt lên trần nhà, nhìn ánh đèn vàng leo lét dồn dập cố tỏa sáng trong đêm. Đã hai ngày rồi tôi cứ nằm yên trên giường như thế, chẳng hề động đậy, chẳng ăn uống gì, chỉ có đôi mắt là cứ mở toang rồi đóng lại, hệt như một cái xác không hồn nhưng vẫn buộc phải sống. Cả một khối đông đen kịt đang bao trùm lấy tôi. Dòng mồ hôi vẫn lấm tấm trên khuôn mặt, dòng nước mắt vẫn chưa hề ngưng chảy. Rốt cuộc thì, vẫn chỉ còn lại mình tôi trong căn phòng này mà thôi. Tôi bước xuống khỏi xe taxi, ánh đèn đường vàng vọt chớp lên chớp xuống nhắc nhở rằngcuối cùng thì tôi cũng đã trở về nhà. Sau chuyến bay ròng rã suốt 48 tiếng từ Hàn Quốc trở về, giờ thì trong người tôi chỉ còn lưu lại khói bụi và nỗi buồn của một người xa quê. Suốt hai ngày nay, tôi chẳng

ANH SẼ YÊU EM KHÁC NGƯỜI YÊU CŨ

Image
( Truyện ngắn ) Người con gái anh mang trong tim mình với những nỗi niềm đau đáu nói rằng cô ấy không thấy an toàn và hạnh phúc với tình yêu anh mang lại, anh biết phải làm sao đây? 12h trưa, phố vắng, thứ nắng vàng sánh hiếm hoi những ngày gió mùa về thắp lên trong lòng người một niềm hân hoan đến lạ, mọi cảnh vật như bừng sáng, bản nhạc Noel sớm vang lên đâu đó giữa lòng thành phố không đủ sức thu hút sự chú ý phía Vi. Cô bước lững thững trên hè phố, chỉ biết có ngọn heo may gầy vẫn còn lạc lối, chưa kịp theo mùa thu đi xa, mải miết rong chơi, mải miết trêu đùa Vi. Heo may gầy, sao buốt lạnh đến thế? Vi mải nghĩ mà những giọt tròn lăn ra từ khóe mắt lúc nào chẳng hay. Cô gái có mái tóc màu hạt dẻ ấy luôn vậy, không cho phép mình yếu mềm nhưng lại khóc trong những lúc mình vô thức nhất, vì những hững hờ dồn nén, vì những ấm ức phải chịu đựng và bây giờ, cả những khổ đau, nỗi đau thực sự chứ không phải do Vi cả nghĩ rồi tự huyễn hoặc mình... Vi trở về Khói - quán cafe sách nhỏ xinh ẩn

CHỈ CÒN TIẾNG MƯA RƠI

Image
( Truyện ngắn hay ) Cuộc sống này, rất dễ để bắt đầu một điều gì đó, nhưng quá khó để kết thúc cho những điều cần thiết, để đến khi chấm dứt được rồi, thì lại thấy lòng buồn vô hạn mãi không nguôi…. Nghỉ việc. Thất nghiệp. Có thể nói đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trên đời của tôi. Đơn giản vì tôi sẽ không phải dậy sớm lúc 6 giờ để trang điểm cho thật đẹp, ăn mặc tung tẩy rồi đến cơ quan ngồi sửa lỗi bài viết cho tới 8 giờ tối, hay có lúc phải lặn lội tìm ý tưởng cho tới 2-3 giờ sáng rồi đưa lại cho sếp dù trong lòng biết rõ những ý tưởng này sẽ không được mua. Làm quảng cáo mà, cái đầu lúc nào cũng phải suy nghĩ. Thế nhưng, lí do lí trấu là vậy, còn có một lí do sâu bên trong hơn nữa, là bởi vì… tôi không thể đối diện với An được nữa. Đôi khi, hạnh phúc cũng giống như những sợi mưa, gần ngay trước mặt nhưng chẳng thể nào với tay chạm tới… Chiều thứ bảy, tại Xcafe. Tôi lặng lẽ nhìn mưa tung bay trắng xóa ngoài cửa sổ, bất giác lấy tay hí hoáy nghịch ngợm viết vài dòng trên ô cử

TẬP TÔ MÀU HẠNH PHÚC

Image
( Truyện ngắn ) Hạnh phúc, đôi khi chỉ là đủ can đảm để đưa tay bắt lấy, là đủ can đảm để gật đầu, cũng là đủ can đảm để chờ mong. 1. Bão… Một vài mẩu hội thoại ngắn ngủn, Hoài nghe được khi đang đều tay lau cốc. Sẽ chẳng có gì đáng chú ý nếu như cuộc hội thoại ấy không nói về công việc của Hoài. Hoài run tay, làm một cốc thủy tinh rơi vỡ xuống nền gạch tàu màu đỏ. Giọng phía trong đang trò chuyện điện thoại vang ra hỏi. - Sao thế Hoài? Hoài cúi người nhặt nhạnh những mảnh vỡ thủy tinh vương vãi trên nền gạch, mím chặt môi: - Em cẩn thận hơn chứ, Hoài! Bảo chạm vào tay Hoài, đặt bàn tay nhỏ nhắn lên lòng bàn tay mình siết khẽ. Hoài vẫn không đủ tự tin để có thể nhìn thẳng vào mắt anh, vô tình, một giọt nước rớt trên rèm mi ấm nóng, Hoài khóc lặng lẽ, cam chịu và nhún nhường. - Sẽ không có chuyện gì cả. Anh ở đây rồi! Nói rồi Bảo nhanh tay thu dọn chỗ bừa bộn, giục Hoài vào đứng ở quầy pha chế. Vì sắp đến giờ tan tầm nên khách sẽ ghé quán đông hơn. Bảo có nói với Hoài một câu, làm tim c

NHỮNG CHUYẾN XE HẠNH PHÚC

Image
Những chuyến xe bus cứ đi rồi dừng, dừng rồi lại đi. Bước lên đó tức là đã và đang đi trên con đường có những niềm hạnh phúc ngẫu nhiên gọi là định mệnh. Bạn có thích những câu chuyện tình trên những chuyến xe bus? Và bạn có tin không? Còn tôi, tôi không tin trong khoảng thời gian ngắn, trên những chiếc ghế chật hẹp lại có thể bắt đầu một mối tình nào, dù cho ở đâu đó có, nhưng tôi tin với mình, nó-không-xảy-ra. Tôi là sinh viên năm 3, vì nhà không có điều kiện nên đến giờ vẫn phải đi học bằng xe bus. Nói như vậy cho mọi người thương thôi, thật ra tôi thích đi xe bus hơn, bởi tôi là chúa mê ngủ, nếu không phải xe bus hoặc ô tô thì tính mạng của tôi không thể đảm bảo đến giờ phút này. Ngày trước lúc còn đi học bằng xe đạp, tôi đã từng ngủ gật đến mức lao xuống hố bên đường, kết quả là từ đó bố mẹ tôi phải giao mạng sống của tôi vào tay chàng bạn thân của tôi – Bảo Minh. Ngày trước là thế, nhưng giờ Bảo Minh đi du học rồi nên mình tôi phải tự lo cho sự đi đi – về về của mình. Lúc mới đầu

CHỈ CÒN NHỮNG MIỀN NHỚ

Image
Giống như một ngày đông rất lâu sau đó, anh đi bên cô và kéo cô gần lại bên mình cùng sánh bước, để lại những miền nhớ đã thôi nức nở. Miền nhớ Trang ngồi lặng yên, để mặc những hạt mưa bám đầy trên tóc, vương trên đôi bờ vai mình. Điện thoại của anh tắt máy, những mong muốn liên lạc với anh đều trôi về vô vọng. Đã ba tuần nay, kể từ sau chuyến đi cùng anh gần nhất, anh cắt đứt mọi liên lạc với cô, mà lý do, đủ để Trang hiểu. Nếu thực sự cần quên đi, hà cớ gì, anh còn cần phải bày một chuyến đi thật xa, để vương thêm những nỗi nhớ vào lòng nhau. Biết vậy, mà Trang vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Cô vẫn nắm tay anh đi qua những miền đất xa xôi, để giờ này, buông tay trong vô vọng nhìn anh cất bước bên một người mới. Hóa ra, những ngày tháng bên nhau không đủ để anh ngoái lại, và chào cô lấy một lần. Trang vẫn một mình loay hoay với mớ ký ức phủ đầy tên anh, những nụ cười mang tên anh, những bình minh nhờ có anh mà tỏa nắng. Thành ra cuộc sống của cô gái 21 vẫn xoay quanh một bóng hình như thế.