Posts

Showing posts from June, 2015

NỢ ANH TRỌN VẸN YÊU THƯƠNG

Image
( Truyện ngắn ) Tôi chưa bao giờ thổ lộ với Duy là mình thích cậu ấy. Không phải vì sợ hãi bị từ chối, càng không phải vì sự kiêu ngạo một cách vớ vẩn của con gái. Chẳng qua là vì tôi không biết cách phải yêu thương người khác thế nào. Tôi là một phóng viên. Kể ra, mỗi người trong chúng ta đều tồn tại trong đời với một sứ mệnh, và sẽ sống cả đời để hoàn thiện sứ mệnh ấy. Như tôi đã từng tự cho rằng bản thân mình là một người có thể làm được nhiều điều vĩ đại. Cho đến khi tôi phát hiện, đối với thế giới này, bản thân tôi, và những người xung quanh tôi đều nhỏ bé đến nỗi, có hò hét thế nào, có phát điên đến mức nào cũng không ai để ý tới. Hoàng tử, công chúa và những câu chuyện đẹp như mơ chỉ có trong cổ tích mà thôi. Tỉnh dậy chúng ta vẫn chỉ là một cô bé lọ lem vì kiếp trước ăn ở không tốt nên kiếp này cứ liên tiếp gặp phải những rủi ro, những tai họa ập đến chẳng báo trước. Có khóc hết nước mắt thì bụt cũng chẳng hiện ra. - Anh thấy phanh phui sự việc lừa đảo này ra ánh sáng l

ĐI VỀ MIỀN THƯƠNG NHỚ

Image
( Truyện ngắn ) Thì ra dưới vòm trời này tồn tại nhiều thứ tình cảm như vậy, đó là tình yêu, là dư vị tháng năm không bao giờ phai nhạt. - Em chuẩn bị đi, 10 phút nữa anh tới đón. Cô gái xỏ đôi giày trắng nhỏ xinh rón rén đi nhanh ra cổng nơi giàn hoa giấy đang trổ những bông hoa hồng hồng bé xíu và chờ đợi. Gần 10 phút sau, chiếc xe phân khối lớn dừng lại gần đó. Hai bóng người trẻ nhanh chóng phóng vút đi. Cô vòng tay ôm anh thật chặt, dựa vào vai anh và nghe gió rít bên tai, ánh nắng lấp lánh dát vàng trên đôi vai nhỏ, xe vun vút ra ngoài vùng ngoại ô, nơi những con đường xanh ngắt trải dài như thể tới tận chân trời. Họ lặng yên, ngồi rất lâu bên nhau trong ánh chiều dần buông xuống. Chẳng biết từ bao giờ, cô quen với việc im lặng ngồi bên anh như thế. Không ai thi gan với ai, chẳng mong muốn người kia sẽ mở lời trước. Chỉ đơn giản, ngồi lặng yên bên nhau như thế, thật lâu. Khi ánh chiều buông dần, in những vạt màu hơi sậm trên đường chân trời, anh mới có ý định cất tiếng nói. Nhẹ n

NHỮNG YÊU THƯƠNG VỤN VỠ

Image
( Truyện ngắn ) Trong cuộc sống này có những yêu thương con người ta phải dành cả đời để tìm kiếm, có những nỗi đau phải mất cả đời để quên đi lại có những lỗi lầm cả đời không xóa sạch... Đăng về Hà Nội vào một ngày bình thường không hơn, không kém. Trên chiếc xe máy đã cũ mèm vì quá nhiều bận dãi mưa dãi nắng, Đăng lao thẳng về nhà, lòng rối bời những suy nghĩ chen ngang. Hà Nội không có quá nhiều thay đổi nhưng mọi lòng người liệu có còn vẹn nguyên? Suy nghĩ ấy thoáng qua khiến Đăng nở một nụ cười buồn trên gương mặt đã sạm đen vì nắng gió. Hai năm - quãng thời gian không quá dài cũng chẳng quá ngắn đủ để con người ta hoặc quên, hoặc nhớ, hoặc xóa nhòa, hoặc khắc sâu thêm một nỗi đau nào đó. Chính Đăng - chàng trai của sự tĩnh lặng cũng đã thay đổi nhiều vì những nỗi đau quá sức chịu đựng thì thử hỏi người con gái vốn yếu mềm mà Đăng luôn mang trong suy nghĩ kia sẽ đối mặt với nó ra sao? Ngã khụy hay cứng rắn? Sự thay đổi đó liệu sẽ khiến Đăng thất vọng hay hi vọng? Đăng đang nóng l

BỐN MÙA YÊU EM

Image
( Truyện ngắn ) Em sợ nếu em đi xa lần nữa, sẽ chẳng thể gặp lại anh. Cũng giống như anh hy vọng tìm ra em dù không có thông tin nào, thì em cũng nuôi một hy vọng mong manh là liệu thời gian dài rộng, có đủ để anh kiên nhẫn đi tìm mãi một người… 1. Xuân MC xinh đẹp của thành phố gọi điện cho tôi. Vâng, là cô ấy chủ động gọi điện cho tôi trước. Khác với vẻ mặt mỹ miều kiêu kỳ thường thấy khi em lên sóng nhà đài, tôi thấy em ngồi khóc rũ một góc quán quen. Em không quay sang nhìn tôi, tay vẫn lắc lư ly rượu mặn chát. - Em không đủ khéo léo giả tạo như người khác, em chán nản và muốn bỏ đi thật xa. Tôi có nghe nhầm không nhỉ. Một MC trẻ có tài, ăn nói linh hoạt, lại sở hữu một vẻ đẹp thú hút vậy em còn cần gì nữa chăng. Em hỏi tôi có muốn đi cùng em hay không? Có muốn đi tới một nơi mà không ai biết chúng tôi là ai hay không? Tôi - một thằng phó nháy cũng gọi có chút tiếng tăm trong nghề, cầm máy bao lâu nay, rồi quen em, và em gọi tôi đến để hỏi câu này. Quả thực, dù là trong mơ, tôi cũn

YÊU ANH TỪ CÁI NHÌN PHÍA SAU

Image
( Truyện ngắn ) Đôi khi, tình yêu đến trước hay sau, người nào nói ra yêu thương trước cũng không phải là vấn đề. Mà quan trọng là có thật sự muốn nắm lấy tình yêu ấy hay không thôi. Không biết từ bao giờ, Nguyên muốn bước theo sau một người lạ đi trên con đường quen thuộc. Người mà cô chưa nhìn thấy mặt, không biết từ đâu đến và cũng chẳng hề biết anh về đâu. Chỉ đơn giản là mỗi ngày được đi sau anh, nhìn anh cho đến khi anh rẽ vào con hẻm nhỏ cắt ngang đường về. Thói quen này được hình thành cách đây nửa năm. Vào một đêm mưa tầm tã, Nguyên bước ra khỏi nơi làm thêm và nhận ra mình không đem theo ô. Sài Gòn tính khí thất thường, sáng còn nắng chang chang thế đấy, vậy mà tối lại mưa tầm tã. Đường về mỗi lúc một vắng, dù chỉ cách phòng trọ 500m, nhưng phải đi qua vài con hẻm nhỏ nên trời mưa khiến Nguyên hơi sợ. Đứng ngó nghiêng mãi xem có người quen nào chạy qua hay không, nhưng mưa lớn quá làm Nguyên phải chờ đợi trong vô vọng. - Giờ này chưa về sao cô bé? Giọng nói của anh quản lý là

NỤ HÔN VỊ ANH ĐÀO

Image
( Truyện ngắn ) Tôi nhìn vẻ mặt vẫn chưa tỉnh của Bubble mà quên cả ngại ngùng. Nhưng không đầy ba giây sau, Bubble vội vòng tay ôm lấy tôi, và chúng tôi đã có một nụ hôn thật sự - Nụ hôn vị anh đào. Tôi có một thói quen về cách gọi tên những chàng trai mà tôi biết, tôi sẽ không gọi tên thật của họ, tên nhiều người gọi, mà tôi tự mình đặt tên cho họ. Chẳng phải tự nhiên mà cái tên bất kỳ được gắn với họ, bởi cái tên ấy phải là thứ mà khiến họ gây ấn tượng với tôi. Một lần vào quán uống cafe, bắt gặp chàng trai bàn đối diện cũng ngồi một mình như tôi, cậu khá dễ thương và đúng với hình mẫu lý tưởng như các sao Hàn mà tôi mê mẩn, thế nên tôi gọi cậu là Coffee. Một lần chạy xe như điên dưới mưa, tôi va phải một chàng trai toàn thân ướt sũng, nhưng mưa không giấu được đôi mắt biết nói của chàng. Điều khiến tôi ấn tượng là cái cách chàng nhận lỗi với tôi dù tôi là người sai. Từ đó tôi gọi chàng là Rain. Lần khác, đang loay hoay tìm chìa khóa xe bị rơi mất trước tiệm photo, một chàng trai tỏ

LỜI TỎ TÌNH CỦA HOÀNG HÔN

Image
( Truyện ngắn ) Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời còn ý nghĩa... Trong giấc mơ chập chờn đêm đó, tôi nghe có tiếng ai thút thít bên tai mình, hình như mẹ đang khóc. Tôi mơ hồ nghe cả tiếng bố gằn lên với mẹ: - Mình làm cái gì vậy? Có im ngay đi không? Và hình như... tôi khóc! Giọt nước mắt chưa khô, tôi lại nghe tiếng mẹ, lần này là thật: - Dậy thôi con! Về đến nhà rồi... Biển là nhà. Từ bao nhiêu lâu nay tôi không nghe tiếng biển, tôi không còn nhớ nữa... Bình minh về trên biển, đẹp nhưng cảm giác thấy lại nó đã không còn nguyên vẹn. Tôi chới với bấu lấy thành tay vịn của chiếc xe lăn, lạnh lẽo đến rợn người. Đã nửa tháng kể từ khi tôi nghe cái tin định mệnh ấy, rằng tôi mãi mãi không thể đi lại được sau một vụ tai nạn bất ngờ. Tôi đã từng nung nấu ý định hủy hoại đời mình như chọn một kết thúc đầy nghi